Trên đường đi, bọn họ cứ đi rồi lại dừng, cũng không phải lúc nào cũng ở yên trong xe ngựa.
Thời gian chầm chậm trôi qua, tiết trời từ cuối thu dần dần chuyển sang đầu đông. Càng đi về phía Thần Tiên Cốc, nhiệt độ mùa đông lại càng cao. Cho nên dù đã vào đông, dọc đường họ đi qua vẫn chưa có dấu hiệu tuyết rơi, ánh nắng mùa đông mang theo hơi ấm dịu nhẹ, như lớp lụa mỏng phủ lên người họ.
Mị Lục bỗng nhớ tới mùa đông đầu tiên y cùng Hộc Luật Yển trải qua — khi ấy mùa đông vô cùng khắc nghiệt, tuyết rơi dày như lông ngỗng, bước chân xuống đất cũng có thể lún sâu vào lớp tuyết dày đặc.
Ngón tay y khẽ luồn vào tóc Hộc Luật Yển, ngước mắt nhìn hắn:
"Sinh nhật của ngươi sắp tới rồi."
Trong mắt Hộc Luật Yển ánh lên nụ cười ấm áp, hắn kéo tay Mị Lục đến bên môi, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay y:
"Ừ."
"Tiếc là nơi này hoang vu quá, không thể tổ chức sinh nhật đàng hoàng cho ngươi."
"Có ngươi ở đây là đủ rồi." Hộc Luật Yển đáp rất chân thành. Hắn vốn chưa từng để tâm đến sinh nhật, bởi trong hồi ức của hắn, ngày đó đánh dấu sự chấm dứt của cuộc sống bình thường với Hộc Luật Uyển, cũng là khởi đầu những ngày tháng đau khổ của Ôn Liễu Liễu.
Ngày ấy như lời nguyền, biến tất cả thành tang thương.
Chỉ duy nhất một lần, trong hang núi giữa trời tuyết lớn, Mị Lục gom mấy món điểm tâm tạo thành cái gọi là "bánh sinh nhật", khiến hắn trong bóng tối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-roi-nam-chinh-my-cuong-tham/2857541/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.