Bóng tối như nước, từ từ tràn ngập nhấn chìm Mị Lục.
Y không biết mình đã ngủ bao lâu. Chỉ biết bản thân cực kỳ mệt mỏi, đầu óc nặng như chì, hơn nữa từng tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào đau đớn.
Y cố mở mắt.
Thế nhưng thất bại.
Không lâu sau, ý thức y lại dần mờ nhạt.
Ở nơi này, y không cảm nhận được thời gian trôi qua. Đợi đến khi những mảnh vụn của ý thức ngưng tụ lại, trước mắt y vẫn là một màn đen đặc.
Y chẳng nhìn thấy gì cả.
Y thử bước về phía trước một bước. Không ngờ vốn tưởng mình đang lơ lửng giữa không trung, ấy vậy mà lại có thể đứng vững trên mặt đất. Y sững lại, rồi lập tức bước thêm bước nữa.
Y lần mò mà đi.
Đi rất lâu, phía xa xa chợt xuất hiện một chút ánh sáng lờ mờ.
Mị Lục lập tức đứng sững, tưởng rằng mình hoa mắt, vội xoa xoa mắt, ngẩng đầu nhìn lại—
Dù ánh sáng ấy mơ hồ, không rõ ràng, nhưng rõ ràng là thực sự tồn tại.
Một niềm vui nhỏ bé dâng lên trong lòng y. Y bước nhanh về phía ánh sáng đó.
Nhưng không ngờ, bước đi này lại kéo dài vô tận.
Sau cùng, y gần như chỉ là một cái xác không hồn đang bước tới, ánh mắt không chớp lấy một lần, dán chặt vào đốm sáng lờ mờ nơi chân trời.
Đáng tiếc, ánh sáng ấy chẳng vì y bước mà đến gần thêm chút nào.
Nó vẫn cứ xa xôi như vậy, tựa như một ngôi sao treo lơ lửng nơi phía cuối chân trời. Dù y có cố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-roi-nam-chinh-my-cuong-tham/2857554/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.