🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lâm Tụng và Hộc Luật Uyển vốn chỉ định đến nương náu ở một thôn làng nhỏ, tránh bão táp phong ba một thời gian, đợi tình hình bên ngoài dịu xuống chút ít rồi mới tính chuyện kế tiếp.

Nhưng hiện giờ thân thể của Lâm Tụng vẫn cần được tĩnh dưỡng, mà đứa con trai của họ cũng vừa mới chào đời, thế nên ý định rời khỏi thôn xóm tạm thời bị gác lại.

Tiệc mừng thôi nôi vừa qua, thân hữu đến thăm lần lượt rời đi, chỉ còn Ôn Liễu Liễu và Địch Phượng nán lại đến sau cùng vì luyến tiếc không rời.

Lần này Ôn Liễu Liễu đã xin nghỉ phép để ở lại đây, nhưng cũng không dám nấn ná quá lâu. Bên phía Hành Thiên phái yêu cầu phải ghi chép rõ ràng lý do và thời gian nghỉ của từng đệ tử lên đá nghiêm chân, không thể giả mạo được. Nàng và mấy đồng môn phải mất không ít công sức mới có thể qua mặt được trạm kiểm tra.

Ngày rời đi, Ôn Liễu Liễu ôm lấy Hộc Luật Uyển, khóc đến mức không ngừng được.

Hộc Luật Uyển là người điềm đạm và có kiên nhẫn, dịu giọng dỗ dành Ôn Liễu Liễu hồi lâu, suýt chút nữa bị nước mắt của nàng dìm chết.

Ôn Liễu Liễu tuy đã ngừng khóc, nhưng vẫn chẳng chịu để yên:

"Chị Uyển, thanh kiếm của chị vẫn còn ở kinh thành, nghe nói có rất nhiều người đang nhòm ngó nó. Chị không định đi lấy lại sao?"

"Chắc chắn là phải lấy về," Hộc Luật Uyển vừa nhè nhẹ lau nước mắt trên má nàng bằng khăn tay, vừa nhắc tới Thất Tinh Côn Lôn Kiếm, trong ánh mắt không tránh khỏi hiện lên vài phần u sầu. "Nhưng hiện tại chưa phải lúc."

Ôn Liễu Liễu liếc nhìn đứa trẻ đang nằm trong lòng Mị Lục, lập tức hiểu ra lý do khiến Hộc Luật Uyển lo lắng.

Bên ngoài vẫn chưa yên bình, bọn họ đều không muốn để đứa bé bị cuốn vào những tranh đấu đó.

Ôn Liễu Liễu đung đưa chân thở dài:

"Vậy chúng ta đi trước nhé. Nếu có việc gì cần giúp đỡ, cứ nói với chúng ta. Khi nào rảnh, chúng ta sẽ lại đến thăm."

Hộc Luật Uyển gật đầu:

"Trên đường nhớ giữ gìn an toàn."

Ôn Liễu Liễu cười hí hửng, đập vai Địch Phượng:

"Có sát thần Địch Phượng ở đây, tất nhiên là cực kỳ an toàn rồi!"

Địch Phượng khoanh tay, hừ lạnh một tiếng, chẳng thèm đáp lại lời nàng.

Ôn Liễu Liễu cũng không để tâm, đảo mắt một vòng, rất nhanh đã nhìn tới đứa trẻ trong lòng Mị Lục, bỗng dưng nổi lên lòng tiếc nuối khôn nguôi.

"Ui da bảo bối của ta, sắp phải chia tay rồi. Mau cho ta thơm một cái nào~" nàng chu môi lại gần.

Ai ngờ, đứa bé vẫn luôn yên lặng kia như bị dáng vẻ khoa trương của nàng dọa cho sợ, môi bĩu ra một cái, rồi "oa" lên khóc nức nở.

Lâm Yển khóc còn to hơn cả Ôn Liễu Liễu lúc nãy, từng giọt nước mắt lớn rơi xuống như mưa.

Ôn Liễu Liễu hoảng hốt, cũng "a a a" la lên:

"A a a sao con lại khóc?! Ta còn chưa kịp chạm vào con mà!"

Lâm Yển dùng đôi tay bé xíu kéo lấy áo của Mị Lục, dúi đầu vào ngực y. Mị Lục bị tiếng khóc của cả người lớn lẫn trẻ nhỏ làm cho nhức tai, nhưng cũng đành bất lực, chỉ còn biết nhẹ nhàng vỗ về lưng Lâm Yển.

Hộc Luật Uyển thấy vậy, trong lòng vừa ngại ngùng vừa áy náy, bèn chìa tay định bế con từ tay Mị Lục.

Nào ngờ Lâm Yển cứ giãy nảy trong lòng Mị Lục, vẫn cứ khóc nức nở, nhưng nhất quyết không cho Hộc Luật Uyển bế.

Hộc Luật Uyển bối rối quay đầu nhìn Lâm Tụng.

Lâm Tụng hiểu ý, bước tới, vỗ nhẹ tay con trai:

"Tiểu Yển, để cha bế con nào..."

Chưa nói hết câu, Lâm Yển đã khóc to hơn.

Hai tay Lâm Tụng cứng đờ giữa không trung, khuôn mặt xấu hổ đến mức đỏ bừng, không kém gì Hộc Luật Uyển.

Cuối cùng vẫn là Mị Lục vừa dỗ dành Lâm Yển, vừa quay sang an ủi hai người họ:

"Trẻ con đều như vậy cả. Một lúc nữa là ổn thôi, đừng lo lắng."

Lâm Tụng gượng cười:

"Phiền ngươi quá rồi..."

Mị Lục đáp:

"Không phiền."

Y thật sự không thấy phiền. Tuy rằng y không hề có hứng thú với trẻ nhỏ thường hay quấy khóc, nhưng chỉ cần đứa trẻ này là Lâm Yển, thì lòng kiên nhẫn của y sẽ vô thức nhân lên gấp bội.

Chỉ cần được ở bên Lâm Yển, trong lòng y đã đủ mãn nguyện rồi.

Còn lại...y không dám mơ cầu thêm gì nữa.

May thay, Lâm Yển không phải đứa trẻ khó dỗ, tiếng khóc dần nhỏ lại.

Trẻ mới một tuổi, khóc lâu như thế, lại còn gào đến đứt hơi, khó tránh khỏi mỏi mệt. Đôi mắt to tròn bắt đầu rủ xuống, mí mắt mỏng manh chậm rãi khép lại.

Mị Lục khẽ bật cười, mặc kệ xem bao nhiêu lần, vẫn thấy dáng vẻ Lâm Yển dụi dụi mặt muốn ngủ thật sự đáng yêu vô cùng.

Y cong ngón trỏ, nhẹ nhàng ấn vào má bầu bĩnh của Lâm Yển.

Lâm Yển theo bản năng nghiêng mặt dụi vào ngón tay y, mắt nhắm nghiền, ngủ thiếp đi.

Mị Lục sợ người khác nói chuyện làm phiền giấc ngủ của bé, liền bế bé ra ngoài phòng.

Trong phòng, Ôn Liễu Liễu – người vừa nãy còn làm loạn – nay đã bình tĩnh trở lại. Nàng nhìn theo bóng Mị Lục, che miệng thỏ thẻ với Hộc Luật Uyển:

"Chị Uyển, chị thấy có phải Tiểu Yển dính y quá không?"

Hộc Luật Uyển cười dịu dàng:

"Dính một chút cũng tốt. Mị công tử là ân nhân cứu mạng của chúng ta, Tiểu Yển quý y, ta rất vui."

"...... Nhưng sao chị không thấy ghen tị vậy?" Ôn Liễu Liễu bĩu môi bất mãn.

Vừa dứt lời, nàng bị ai đó điểm nhẹ vào đầu.

Ôn Liễu Liễu xoa trán, quay phắt lại trừng, thấy Địch Phượng đang lạnh mặt nhìn mình.

"Nàng nghĩ ai cũng thích suy diễn như nàng sao?" Địch Phượng chưa để nàng kịp cãi, đã tiếp lời, "Chúng ta phải đi rồi. Nếu không đi ngay về Hành Thiên phái biết lấy gì mà báo cáo?"

Ôn Liễu Liễu nghe vậy lập tức hoảng loạn, tự vỗ đầu:

"Trời ạ, ta suýt thì quên mất!"

Nàng không dám chậm trễ nữa, kéo tay Địch Phượng lao ra ngoài.

Lúc này đúng vào tiết xuân, trời nắng đẹp, ánh dương rải đầy hành lang ngoài phòng, gió nhẹ mang theo hơi ấm phả vào mặt.

Mị Lục bế Lâm Yển đứng dưới hành lang, lặng im như đang suy nghĩ điều gì.

Nghe thấy bước chân Ôn Liễu Liễu và Địch Phượng, y mới hoàn hồn, quay người lại.

Ánh sáng mặt trời dịu dàng phủ lên hắn và đứa trẻ trong lòng. Lâm Yển gối đầu lên vai Mị Lục, một bên má bị ép đến phồng lên, môi cũng theo đó chu lại, trông càng trắng trẻo như ngọc. Hàng mi cụp xuống, đổ bóng nhẹ nhàng lên gò má.

Mị Lục nhẹ nhàng vuốt lưng Lâm Yển, ánh mắt chuyển sang Ôn Liễu Liễu và Địch Phượng. Y hỏi:

"Các ngươi sắp đi rồi sao?"

Ôn Liễu Liễu ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên gương mặt Mị Lục hồi lâu.

Nàng đột nhiên nhận ra – Mị Lục thật sự rất đẹp. Tuy lớn hơn nàng vài tuổi, nhưng không hề thấy dấu vết thời gian.

Làn da y trắng hồng, đôi mắt trong trẻo và đen láy. Đuôi mắt hơi rũ xuống, không hề tạo cảm giác khổ sở mà trái lại làm cả khuôn mặt thêm phần hiền hòa, khiến người khác dễ sinh thiện cảm.

Chính là gương mặt ấy – lại luôn mang vẻ lạnh nhạt, xa cách nghìn dặm.

Ôn Liễu Liễu thầm nghĩ – mấy ngày ở chung, hình như nàng chưa từng thấy Mị Lục cười...

Mị Lục cười rộ lên chắc chắn rất đẹp...

Khó trách nàng trước kia không chú ý tới diện mạo Mị Lục, nàng cũng không phải rảnh rỗi mà suốt ngày xáp lại gần tảng băng sống.

Mang theo tâm sự, Ôn Liễu Liễu chưa kịp phản ứng, thì Địch Phượng bên cạnh đã lên tiếng, Địch Phượng và Mị Lục không thân, bởi vậy nói chuyện thập phần khách sáo: "Chúng ta vừa đi, nơi này chỉ còn mấy người các ngươi, các ngươi phải bảo trọng nhiều hơn, nếu có việc gấp, tùy thời liên hệ chúng ta."

Mị Lục gật gật đầu: "Được."

Địch Phượng từ trong tay áo lấy ra một lá bùa, trên đó viết mấy địa chỉ mình thường đi, rồi đưa lá bùa cho Mị Lục.

Mị Lục cũng không khách khí, trực tiếp nhận lấy lá bùa.

Địch Phượng nhìn Lâm Yển còn đang ngủ say, trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Vất vả cho ngươi rồi."

Mị Lục không nói chuyện, cười lắc lắc đầu.

Lâm Tụng và Hộc Luật Uyển muốn tiễn Ôn Liễu Liễu và Địch Phượng ra ngoài thôn, bởi vì Mị Lục đang ôm Lâm Yển, không tiện đi theo, liền đứng trên lầu nhìn theo.

Ánh mắt y vẫn luôn tập trung vào Ôn Liễu Liễu.

Đời trước Ôn Liễu Liễu đã khiến y chấn động quá mức mãnh liệt, thế cho nên đời này dù cho làm lại hết thảy, y cũng vẫn có chút không thể tiêu tan những chuyện trước kia.

Ấn tượng trước đây của y về Ôn Liễu Liễu toàn bộ đến từ những hồi ức bi thống khi Ôn Liễu Liễu còn sống, trong ấn tượng của y, Ôn Liễu Liễu là một người phụ nữ luôn trang điểm đậm đà, quyến rũ, hoàn toàn tương phản với cô gái nhỏ đang tung tăng nhảy nhót xung quanh Hộc Luật Uyển dưới kia.

Đây mới là dáng vẻ nên có của Ôn Liễu Liễu.

Nói trắng ra, Ôn Liễu Liễu cũng chỉ là một cô gái nhỏ mười mấy tuổi thôi.

Mị Lục hít sâu một hơi, giơ tay sờ sờ đầu Lâm Yển, y lầm bầm dường như nói với Lâm Yển: "Thật tốt quá."

Thật sự quá tốt rồi.

Bên kia, Lâm Tụng và Hộc Luật Uyển tiễn người ra khỏi thôn, trên đường trở về, bọn họ không hẹn mà cùng nhau thương lượng một chuyện.

Lâm Tụng hơi do dự, nhưng thái độ của Hộc Luật Uyển kiên quyết.

"Đây là ý tưởng của chúng ta, nhưng quyền quyết định thuộc về Mị công tử. Dù Mị công tử có đồng ý hay không thì chúng ta cũng không làm khó y." Hộc Luật Uyển dừng lại, thở dài nói, "Tuy rằng chúng ta chưa từng hỏi thăm về bạn bè thân thích của Mị công tử, nhưng chàng cũng thấy đó, trong hơn một năm nay nếu không có chúng ta ở bên thì chắc Mị công tử vẫn luôn đơn độc một mình rồi, ngay cả một người bạn y cũng không có. Nếu để Mị công tử nhận Tiểu Yển làm con thì ít nhất cũng có người chiếu cố và bầu bạn với y."

Lâm Tụng đương nhiên hiểu đạo lý này, hắn cũng không phải luyến tiếc đem con trai cho người khác, chỉ sợ bọn họ chủ động đưa ra chuyện này chẳng khác nào bắt chó đi cày, làm Mị Lục ngay cả đường từ chối cũng không có, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.

Hai vợ chồng lại thương lượng một lát.

Cuối cùng, bọn họ đều lùi một bước, lựa chọn đi về trước thăm dò ý kiến của Mị Lục.

Nếu Mị Lục nguyện ý, từ đây Lâm Yển sẽ có thêm một người cha nuôi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.