Mị Lục vẫn còn đắm mình trong chủ đề về Lâm Yển, chợt nghe thấy hai chữ "mẹ nuôi", y nhất thời chưa kịp phản ứng, khẽ "a" một tiếng:
"Mẹ nuôi...gì cơ?"
"Còn có thể là mẹ nuôi gì nữa chứ?"
Hộc Luật Uyển cười gượng, một mặt tự hỏi có phải mình đang xen vào chuyện người khác hay không, một mặt lại chẳng thể kìm nén được lòng hiếu kỳ.
Thấy vẻ mặt Mị Lục thoáng ngỡ ngàng, Hộc Luật Uyển do dự một chốc, sau cùng vẫn kiên quyết nói tiếp:
"Ta chỉ là... cân nhắc chút chuyện chung thân đại sự của ngươi thôi."
Mị Lục lúc này mới tỉnh táo trở lại, giật mình bật "à" một tiếng.
Lâm Tụng xưa nay vốn kiệm lời, lúc Hộc Luật Uyển và Mị Lục trò chuyện, hắn chỉ yên lặng lắng nghe ở bên cạnh. Nhưng vừa nghe Hộc Luật Uyển nhắc đến chuyện này, hắn cũng không nhịn được mà mở miệng dò hỏi:
"Ngươi ở huyện Ngạc Thành cũng đã nửa năm rồi, có gặp được cô nương nào vừa mắt không? Nếu ngươi ngại mở lời, Uyển Uyển có thể thay ngươi làm bà mối đó."
Hộc Luật Uyển nghe vậy, lập tức ưỡn ngực, hào hứng xung phong nhận việc:
"Chuyện đại sự trăm năm, sao ta có thể thoái thác đạo nghĩa cho được!"
Lâm Tụng bị thê tử làm trò đến bật cười khúc khích, ánh mắt đầy mong chờ nhìn về phía Mị Lục:
"Có không?"
Hộc Luật Uyển cũng đồng thanh:
"Có không?"
"......" Mị Lục dở khóc dở cười, nâng chung trà lên nhấp một ngụm, rồi vừa đặt chén xuống vừa đáp:
"Ta nào có ra ngoài đi đâu, làm sao có thể gặp được cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-roi-nam-chinh-my-cuong-tham/2857564/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.