Giọng thiếu niên không nặng, nhưng từng chữ cậu nói đều độc địa đến đáng sợ.
Tựa như chỉ cần nữ nhân gật đầu, cậu lập tức sẽ tìm vài kẻ hung hãn đến xử lí nàng.
Nữ nhân thậm chí nghi ngờ, phía sau mình không phải là một thiếu niên, mà là một con rắn độc đang tràn ngập sát khí.
Sắc mặt nàng trắng bệch, sợ đến mức không dám vận linh lực thăm dò tu vi đối phương.
Dù tu vi của nàng không cao, nhưng cũng không phải phàm nhân. Một kẻ có thể không chút tiếng động mà áp sát nàng, khí tức còn dọa được nàng run rẩy thế này — tu vi tuyệt đối cao hơn nàng rất nhiều.
Cái gọi là "người thức thời là trang tuấn kiệt", nữ nhân này dù sao cũng từng làm đủ một điều để cầu sinh, từng tiếp xúc qua không ít người. Giờ phút này, nàng hiểu rõ giữ mạng quan trọng hơn thể diện.
"Công tử... đều là hiểu lầm cả thôi, trước kia là hiểu lầm mà!" Nữ nhân không chần chừ nhận sai, nước mắt ngắn dài, "Ta chỉ thấy vị công tử kia đẹp mắt nên mới muốn tranh thủ chút thôi. Nếu biết vị công tử ấy là người của ngài, cho ta trăm cái gan cũng không dám đâu!"
Nàng run rẩy như cầy sấy, nỗi sợ trước cái chết khiến mỗi lời nói đều thành khẩn đến cực điểm. Nếu không phải vì thanh kiếm còn đang kề cổ, có lẽ nàng đã quỳ xuống đập đầu xin tha rồi.
May mắn thay, nàng chọn đúng cách.
Thiếu niên thu kiếm, giọng lạnh như băng: "Lần sau cẩn thận một chút cho ta."
Nữ nhân gật đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-roi-nam-chinh-my-cuong-tham/2857565/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.