Đám người Hạ Phong thấy vậy thì sắc mặt đại biến, lập tức lao tới trước cửa đá. Thế nhưng sương đen nhanh chóng tan đi, còn Mị Lục đã biến mất không thấy tăm hơi.
Mai Nhuận bị dọa đến trắng bệch cả mặt, run rẩy nói: "Sư huynh! Người đâu rồi?!"
Hạ Phong trầm giọng đáp: "Có lẽ... bị Tiểu Yển mang vào trong rồi."
Nguyệt Thạch hỏi: "Giờ chúng ta phải làm sao?"
Hạ Phong mím chặt môi, sống lưng thẳng tắp, mắt nhìn chằm chằm vào cửa đá hồi lâu rồi mới hạ giọng: "Dù thế nào đi nữa, cũng phải vào trong xem sao."
Những người còn lại đồng loạt gật đầu, nhưng nghĩ đến tình hình bên trong, ai nấy đều cảm thấy đau đầu.
Chuyện xảy ra với Lâm Yển đã quá lâu, lâu đến mức họ suýt quên mình đã ở ngọn núi này bao lâu rồi.
Ban đầu, vì không nỡ từ bỏ một kỳ tài như Lâm Yển, họ mới chịu hạ mình theo cậu đến vùng núi hoang dã này. Ai ngờ chưa kịp yên ổn được bao ngày, Lâm Yển đã bắt đầu thay đổi.
Ban đầu là tự nhốt mình trong phòng không biết ngày đêm, dù Hộc Luật Uyển hay Lâm Tụng đến cũng không gặp được Lâm Yển.
Sau đó, Lâm Yển như phát điên, nhất quyết đòi tìm một người tên Mị Lục.
Khi ấy, Hạ Phong cùng những người khác thấy toàn thân Lâm Yển toát ra sương đen, linh lực trong cơ thể hỗn loạn như muốn nổ tung. Đám sương đen đó do linh lực vặn vẹo mà sinh ra, tuy cũng là một phần linh lực, nhưng hoàn toàn không phải thứ gì đứng đắn.
Cả đám người đều bàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-roi-nam-chinh-my-cuong-tham/2857571/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.