🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đêm dài khó ngủ, Thẩm Dục Lâu ngồi một mình trên chiếc sofa cạnh cửa sổ sát đất với chiếc choàng ngủ được buộc lỏng lẻo trên người.

Anh ta kẹp điếu thuốc lá trong tay, trong gạt tàn đã chất ba bốn đầu lọc.

“Nếu không có được dự án của nhà họ Tư, đừng hòng nhúng tay vào bất cứ thứ gì của nhà họ Thẩm.”

Lời nói của ba anh ta vẫn còn văng vẳng bên tai.

Thẩm Dục Lâu đột nhiên cười lạnh.

Nhiều năm như vậy, anh ta chưa bao giờ có cảm giác mình thuộc về căn nhà đó, ai cũng xem anh ta là người ngoài.

Thái độ của họ đối với anh ta rất tệ, nhất là Quảng Lâm.

Nhưng Thẩm Dục Lâu chẳng thèm quan tâm, dẫu gì họ cũng không có quan hệ huyết thống với mình.

Nhưng anh ta là con ruột của Thẩm Đình Sơn! Vậy mà ông ta chưa bao giờ yêu thương đứa con này.

Từ trước đến nay, ông ta chỉ lợi dụng anh ta mà thôi.

Khi còn nhỏ thì lợi dụng anh ta để vãn hồi danh dự cho nhà họ Thẩm, diễn trò trước giới truyền thông; khi lớn lê thì lợi dụng trí thông minh và mưu lược của anh ta, bắt anh ta bán mạng cho tập đoàn.

Ngay cả khi Thẩm Đình Sơn biết, cái gọi là “tai nạn” nhảy dù của mẹ anh ta cũng có liên quan đến Quảng Lâm, vậy mà ông ta chẳng hề quan tâm.

Nhiều năm qua, Thẩm Dục Lâu phải nhẫn nhịn lớn lên dưới sự giám sát của kẻ thù, mỗi ngày đều phải cười nói với người phụ nữ đã hại chết mẹ mình, anh ta thật sự chịu đủ rồi!

Anh ta phải có được toàn bộ cổ phần của Y Tế Nhân Thụy, từng bước thôn tính nhà họ Thẩm, đứng trên đỉnh cao quyền lực.

Sớm muộn gì cũng có ngày, nợ máu, phải trả bằng máu.

Thẩm Dục Lâu ấn mạnh điếu thuốc vào gạt tàn, đáy mắt chứa đầy âm u nặng nề.

Bỗng nhiên ký ức ùa về, anh ta nhớ đến Khương Bảo Lê khi còn nhỏ.

Lúc đó, anh ta hỏi Khương Bảo Lê thích cái gì? Hát hay là múa?

Khương Bảo Lê không trả lời ngay mà hỏi ngược lại anh ta: “Anh trai thích gì ạ?”

Thẩm Dục Lâu nói anh ta thích ba lê, vì mẹ anh ta biết múa ba lê.

Thế là Khương Bảo Lê nói: “Em cũng thích múa ba lê nhất ạ!”

Dù cô hoàn toàn không biết ba lê là cái gì.

Thẩm Dục Lâu luôn biết Khương Bảo Lê có khả năng cảm âm bẩm sinh, thực ra cô thích vĩ cầm hơn. Nhưng cô đã chọn thứ anh ta thích, dù khi ấy cô đã tám, chín tuổi, lứa tuổi hơi trễ khi bắt đầu học múa ba lê, mà cô cũng chẳng có năng khiếu đặc biệt với bộ môn ấy, thế nên cô chỉ có thể chăm chỉ luyện tập không ngừng nghỉ.

Khương Bảo Lê tập đến mức ngón chân phồng rộp chảy máu, cẳng chân nhức mỏi không đứng dậy được, thế mà cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện từ bỏ.

Thẩm Dục Lâu nâng ly rượu whisky lên rồi uống một hơi cạn sạch, cổ họng hơi nhói lên vì rát.

Cô đã luyện ba lê vì anh ta nhiều năm như vậy, nhưng anh ta chưa bao giờ nghiêm túc xem cô múa.

Hôm sau, Thẩm Dục Lâu hẹn gặp Khương Bảo Lê tại một nhà thờ nhỏ bị bỏ hoang trên ngọn đồi sau trường vào lúc hoàng hôn, anh ta muốn xem cô múa ba lê.

Khương Bảo Lê phấn khích cả ngày vì chuyện này, vừa tan học đã vội vàng chạy về ký túc xá, thay chiếc váy ba lê thiên nga đen của mình.

Ánh tà dương chiếu vào cửa sổ kính đầy màu sắc của nhà thờ, những hạt bụi nhỏ bé nổi  trôi bồng bềnh trong không khí.

Nơi này gần như không có bóng người.

Khương Bảo Lê đẩy cửa ra, chiếc cửa gỗ phát ra âm thanh kẽo kẹt cũ kỹ.

Cô vừa vào đã trông thấy Thẩm Dục Lâu ngồi ở hàng ghế đầu, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, tựa như anh hàng xóm ở nhà bên.

“Lê Bảo, bỗng nhiên anh muốn xem em múa.” Giọng anh ta nhàn nhạt, như thể chẳng chứa đựng chút cảm xúc nào.

Khương Bảo Lê bước lên sân khấu, cởi áo khoác ngoài, để lộ ra chiếc váy ba lê thiên nga đen trên người, sau đó cô nhón chân, dang rộng đôi cánh như muốn bay lên.

Tim Thẩm Dục Lâu thắt lại, ánh mắt chăm chú nhìn theo từng vòng xoay, từng bước nhảy của cô gái nhỏ.

Tựa như… cô thật sự sắp bay đi xa…

Anh ta chưa bao giờ nhìn cô nghiêm túc như vậy. Cô có chiếc cổ thon dài, xương quai xanh thanh tao xinh đẹp…

Trong ánh tà dương, cô rực rỡ như một thiếu nữ bước ra từ bức họa cổ điển

Khi Khương Bảo Lê hoàn thành vòng xoay cuối cùng, Thẩm Dục Lâu đã lặng lẽ đứng sau lưng cô ấy.

Cánh tay rắn chắc của anh ta ôm lấy vai cô từ phía sau, rồi dịu dàng kéo cô vào lòng.

Cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng ẩm của anh ta phả nhẹ vào vành tai, cả hương gỗ thanh thoát trên người anh ta nữa.

Tim Khương Bảo Lê đập thình thịch, hai má cô ửng hồng, lồng ng.ực nhỏ khẽ phập phồng.

Mọi thứ cứ lâng lâng như trong mơ vậy.

Cô đang mơ sao? Chắc chắn là mơ rồi!

Trời ơi! Cô đã mơ thấy cảnh tượng này vô số lần rồi.

Có phải anh ấy sắp tỏ tình với mình không?

Rồi anh ấy sẽ hôn mình?

Dù sao cô cũng đã diễn tập cả ngàn lần trong mơ rồi…

Sau này con của chúng ta… nên đặt tên là gì nhỉ? Hy vọng là một bé gái…

Ngay lúc này, cô cảm thấy trên cổ mình có gì đó lành lạnh.

Thẩm Dục Lâu vén những sợi tóc sau gáy rồi đeo thứ gì đó vào giữa hai xương quai xanh của cô.

Cô cúi đầu nhìn, hóa ra là một chiếc vòng cổ bạch kim, những viên kim cương vụn được cắt rất hoàn hảo, trông chúng lấp lánh như những vì sao trời.

“Anh Dục Lâu, đây là…” Giọng cô khẽ run.

“Quà đấy.” Thẩm Dục Lâu đặt cằm lên vai cô, “Em múa rất đẹp.”

Khương Bảo Lê cảm thấy mắt mình hơi nóng lên.

Trước đây Thẩm Dục Lâu thường tặng quần áo và túi xách cho Khương Bảo Lê, cô rất mong anh ta có thể tặng những thứ khác, dù chỉ là một bó hoa hay một bộ dây chuyền, nói chung là những thứ có tâm và có ý hơn.

Nhiều năm như vậy, cuối cùng cô cũng đợi được khoảnh khắc này.

Cô đợi anh ta tỏ tình, muốn nghe câu nói tiếp theo của anh ta…

“Anh thích em.”

Nhưng Thẩm Dục Lâu không nói gì cả, chỉ ôm chặt lấy cô từ phía sau.

Khương Bảo Lê hơi mất kiên nhẫn, nào ngờ câu “Thẩm Dục Lâu, em thích anh” còn chưa kịp nói ra thì người kia lại cất tiếng:

“Lê Bảo, giúp anh một việc.”

Cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục là như thế nào? Cuối cùng… Khương Bảo Lê cũng… trải qua rồi.

Cô chạy về ký túc xá, cởi chiếc váy ba lê thiên nga đen kia ra rồi cầm lấy kéo, cắt nó nát vụn!

Những mảnh ren đen vương vãi khắp sàn, giống như trái tim tan vỡ của cô vậy.

Khương Bảo Lê chật vật ngồi trên sàn, cô cố gắng hít thở nhưng vẫn không thoát khỏi cảm giác nghẹt thở khó chịu.

Cô dùng sức ấn chặt chiếc dây chuyền ngôi sao trên ngực, mu bàn tay nổi gân xanh trắng bệch…

Bên tai vẫn văng vẳng giọng nói dịu dàng của Thẩm Dục Lâu, nhưng từng câu từng chữ lại như con dao tàn nhẫn nhất, đâm thẳng vào tim cô.

“Đi quyến rũ Tư Độ, phá cuộc liên hôn của anh ta, khiến anh ta không thể cưới Kiều Mộc Ân.”

Anh ta nói với cô rất nhiều đạo lý lớn lao, nào là dự án Sứa bất tử quan trọng như thế nào đối với nhà họ Thẩm, nào là nếu hai nhà Tư Kiều có mối liên kết sâu sắc thì sẽ bất lợi như thế nào đối với tập đoàn nhà họ Thẩm.

Khương Bảo Lê không nghe lọt tai một chữ nào.

Ngay cả câu nói anh ta thì thầm vào tai cô…

“Chỉ cần anh có được tập đoàn nhà họ Thẩm thì anh sẽ được tự do…”

“Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, chúng ta có thể mua một hòn đảo, khi nào muốn đi nghỉ dưỡng thì cùng nhau đến đó, trên đảo chỉ có hai chúng ta, cách biệt với thế giới, sẽ không ai làm phiền chúng ta, chúng ta sẽ sống cuộc sống giàu sang xa hoa nhất.”

Mãi mãi ở bên Thẩm Dục Lâu là ước mơ mà cô hằng mong ước.

Nhưng trước đó, anh ta lại muốn đẩy cô đến bên Tư Độ!

Đâu phải Thẩm Dục Lâu không biết cô ghét Tư Độ đến mức nào, chưa kể Tư Độ là tên biế.n thái đáng sợ nữa chứ!

Nhưng anh ta vẫn quyết định như vậy!

Khương Bảo Lê đã biết đau thấu tim gan là thế nào ngay khoảnh khắc Thẩm Dục Lâu lên tiếng.

Anh ta hứa sau này sẽ cưới cô, thậm chí còn cất công vẽ một tương lai tươi sáng cho cả hai… nhưng Khương Bảo Lê đã không còn nghe thấy gì nữa rồi…

Đầu óc cô hỗn loạn rất lâu.

Cô cố nén cơn đau quặn thắt đang tung hoành trong lòng, cất giọng nói khàn đặc hỏi người nọ: “Phải làm đến… mức độ nào?”

“Khiến anh ta yêu em đủ sâu, yêu đến mức có thể phản bội lời hứa, hủy bỏ hôn ước.”

Khương Bảo Lê bỗng bật cười.

Anh ta nói… nhẹ nhàng quá nhỉ.

“Em không có bản lĩnh đó.”

Thẩm Dục Lâu nhìn chằm chằm vào mắt cô rồi nói chắc như đinh đóng cột: “Em có.”

Khương Bảo Lê rất muốn hỏi anh ta, nhiều năm qua, anh ta chăm cô như chăm hoa, tưới tắm, vun vén cho cô như lời người ta hay nói, rồi cuối cùng lại xem cô như một món quà, dâng tặng cho người khác hay sao?!

Nếu cô không có vẻ ngoài xinh đẹp, hoặc nếu gương mặt của cô chẳng chữa được sau khi đánh nhau với đám Thư Hân Đồng, liệu có phải anh ta cũng sẽ vứt bỏ cô như vứt đôi giày rách nát hay không!

Khương Bảo Lê không dám hỏi.

Cô sợ nghe phải câu trả lời mà mình không thể chịu đựng được.

Cô đã yêu Thẩm Dục Lâu nhiều năm như vậy cơ mà!

Trước đây dành cho anh ta bao nhiêu tình yêu, giờ phút này… tim lại đau bấy nhiêu.

Khương Bảo Lê không bị tương lai màu hồng mà anh ta vẽ ra lay động, cô bắt đầu nổi điên, chẳng màng gì cả.

Cô đẩy mạnh Thẩm Dục Lâu ra, sau đó mắng anh ta là kẻ vong ân phụ nghĩa, mắng anh ta không có trái tim, còn nói rằng mình không đồng ý chuyện này!

Thẩm Dục Lâu không phản bác một lời nào, anh ta chỉ lặng lẽ chờ cô bình tĩnh lại rồi chậm rãi lên tiếng…

“Người hại chết mẹ anh, là Quảng Lâm.”

Khương Bảo Lê ngước lên nhìn anh ta với vẻ ngỡ ngàng.

“Lúc đầu, để quay về nhà họ Thẩm, những lời anh nói trên truyền thông… đều là giả.” Giọng Thẩm Dục Lâu trầm xuống, “Anh nói mẹ anh rất thích các môn thể thao mạo hiểm, nói bà ấy đã uống rượu trước khi nhảy dù… tất cả đều là giả. Bà ấy mắc chứng sợ độ cao thì làm sao mà đi nhảy dù được? Bà ấy cũng chưa bao giờ nghiện rượu.”

Đây là lần đầu tiên Khương Bảo Lê nhìn thấy nỗi đau sâu sắc như vậy trong đôi mắt bình lặng của Thẩm Dục Lâu.

“Bà ấy bị người ta cưỡng ép đưa lên máy bay, bà ấy… bà ấy bị người ta mưu sát.” Anh ta dùng hết sức lực mới có thể khống chế được cơn run rẩy, “Những năm qua anh vẫn luôn âm thầm điều tra sự thật, bây giờ đã có thể xác định được hung thủ. Song… dù biết được chân tướng, anh vẫn không thể làm được gì, em biết tại sao không? Vì anh tay không tấc sắt, không có gì cả!”

Trái tim Khương Bảo Lê như bị ai đó bóp nghẹt, cô lớn lên trong sự bắt nạt nên đương nhiên có thể đồng cảm sâu sắc với nỗi đau của Thẩm Dục Lâu.

“Bây giờ, ai cũng có thể điều khiển anh, Tư Độ chỉ cần nói một câu cũng có thể khiến Thẩm Đình Sơn tước đoạt tất cả của anh, anh không muốn mãi mãi vô dụng như vậy!”

Thẩm Dục Lâu dùng hai tay ôm lấy bờ vai gầy yếu của Khương Bảo Lê, “Lê Bảo, em tưởng anh sẽ dễ chịu khi đẩy em đi như vậy ư? Lần trước Tư Độ ép em uống rượu, anh cũng hận, hận không thể g.iết c.hết anh ta! Nhưng anh làm được sao?”

Khương Bảo Lê quay mặt đi, nhìn khung cửa sổ đầy màu sắc.

Ánh tà dương cuối cùng trong ngày đã tan biến.

Từng đợt chua xót dâng lên tận cổ họng.

“Anh muốn vùng lên, anh muốn bảo vệ những người anh quan tâm, anh muốn lật đổ tất cả cùng em! Chỉ cần anh có được tập đoàn nhà họ Thẩm thì chúng ta sẽ được sống yên ổn, không ai có thể bắt nạt chúng ta nữa! Lê Bảo, em có hiểu không!”

Khương Bảo Lê hiểu, đương nhiên là cô hiểu, bao nhiêu năm qua Thẩm Dục Lâu đã phải nhẫn nhịn thế nào… cô cũng trông thấy tận mắt.

Nhưng cô vẫn không thể chịu được chuyện Thẩm Dục Lâu đẩy cô cho kẻ khác…

Khương Bảo Lê loạng choạng lùi lại mấy bước: “Em cần thời gian suy nghĩ.”

Thẩm Dục Lâu muốn tiến lên nắm lấy cô mấy lần, anh ta gần như muốn quỳ xuống cầu xin cô: “Lê Bảo, chuyện này thật sự rất quan trọng với anh, rất quan trọng…”

Khương Bảo Lê nghẹn ngào nhìn khuôn mặt mà cô đã tỉ mỉ vẽ ra trong lòng suốt nhiều năm qua.

Cô không muốn khuôn mặt này… trở nên đáng ghét trong tâm trí mình.

Thẩm Dục Lâu nắm chặt lấy cô ấy như móng vuốt chim ưng: “Em nhất định phải đồng ý với anh, đây là cơ hội tốt nhất để anh thay đổi mọi chuyện. Cả đời này anh chưa từng cầu xin em điều gì, chỉ có chuyện này… cầu xin em.”

Nước mắt chảy dài trên má Khương Bảo Lê, cô đau đớn như bị anh ta vặn nát lục phủ ngũ tạng, giọng nói run rẩy không thôi: “Rõ ràng anh biết em ghét người đó, rõ ràng anh biết người em thích là anh…”

Nghe thấy câu này, trái tim Thẩm Dục Lâu như bị một sợi xích vô hình trói chặt.

Nhưng tên đã lên dây cung, không thể quay đầu được nữa, chuyện đã đến nước này, anh ta tuyệt đối không thể buông tay.

Thẩm Dục Lâu bước tới định ôm lấy Khương Bảo Lê, nhưng cô lại đẩy anh ta ra.

Cô hết khóc rồi lại cười… Thật là… khó coi quá!

Cô không muốn nhìn người nọ thêm một giây nào nữa, thế nên cô quay người chạy ra khỏi nhà thờ trên ngọn đồi sau trường.

Trong ký túc xá, nhìn những mảnh váy ba lê đen vương vãi khắp sàn.

Cô nghĩ, có lẽ mình sẽ không bao giờ phải múa ba lê nữa.

Bây giờ cô không chỉ thất vọng mà còn thấy rất đau lòng khi nghĩ đến Thẩm Dục Lâu.

Cô có thể hiểu được sự nhẫn nhịn của anh ta khi lớn lên trong nhà của kẻ thù giết mẹ, sự tham lam tiền bạc và quyền lực, cũng như khát vọng trở nên mạnh mẽ.

Cô cũng giận bản thân mình lắm, sau khi nghe thấy yêu cầu quá đáng như vậy mà cô vẫn còn đau lòng cho anh ta.

Sau khi bình tĩnh lại, Khương Bảo Lê nghĩ đến tình cảnh của mình.

Nếu Thẩm Dục Lâu không đứng vững chân trong nhà họ Thẩm, không có được thực quyền thì sớm muộn gì cô cũng sẽ bị “đánh về nguyên hình”, Thẩm Chân Chân chỉ cần một kế sách vụng về cũng có thể khiến cô bị đuổi khỏi nhà họ Thẩm.

Cô và Thẩm Dục Lâu là những con châu chấu trên cùng một sợi dây.

Không còn hy vọng vào cái gọi là “mãi mãi bên nhau” mà Thẩm Dục Lâu nói nữa, bây giờ Khương Bảo Lê chỉ muốn kiếm một tương lai xán lạn cho chính bản thân mình.

Đêm khuya, bàn tay yếu ớt của cô cầm lấy chiếc điện thoại.

Cô gửi tin nhắn cho người được ghim lên đầu danh sách trò chuyện WeChat.

“Em đồng ý… theo đuổi Tư Độ.”

“Đây là lần cuối cùng em giúp anh.”

Nói xong, cô bỏ ghim cuộc trò chuyện của anh ta.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.