Hôm nay nắng rất đẹp, những đóa hồng Bulgaria trong vườn đều đã nở rộ, đỏ thắm, rực rỡ chói lọi.
Khương Bảo Lê tựa vào khung cửa sổ, từ xa nhìn Tư Độ trong vườn.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen ôm sát người, tay cầm một khẩu súng săn đen, lưng thẳng tắp, đường nét khuôn mặt sắc lạnh.
“Đoàng!”
Một tiếng súng vang lên, viên đạn găm chắc vào hồng tâm bia đặt giữa vườn hồng.
Khương Bảo Lê nheo mắt, đầu ngón tay khẽ cào vào khung cửa sổ.
Tên này, lại trở về dáng vẻ lạnh lùng băng giá như trước đây.
Tối qua, ngoan ngoãn nghe lời như một chú cún con, cứ như bị người khác nhập hồn vậy.
Không nói thì thôi, cô lại rất thích kiểu bạn trai cún con ngoan ngoãn tối qua.
Bây giờ… vẫn còn hơi nhớ nhung.
Nhớ anh gọi cô là “Lê”, nhớ vẻ lúng túng của anh khi đưa băng vệ sinh cho cô, nhớ anh nói với cô: “Nếu đau, nói cho tôi biết”.
Thật sự là chạm đến tim cô.
Sao vừa tỉnh dậy, mọi thứ đã biến mất rồi?
Không chỉ biến mất, tỉnh dậy biết cô đã “làm” anh, vậy mà còn muốn giết cô!
Cạn lời.
Người bình thường chỉ phát điên khi say rượu, Tư Độ cái loại người không bình thường này, bình thường thì điên khùng, say rồi lại ngoan ngoãn bất thường.
Đang suy nghĩ miên man, người hầu gái đẩy cửa bước vào, đặt một bát canh táo đỏ kỷ tử nóng hổi lên bàn trà cạnh cửa sổ.
Khương Bảo Lê đã uống ibuprofen, cơn đau bụng dưới đã đỡ đi nhiều.
Cô thu hồi ánh mắt, mỉm cười cảm ơn người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/da-do-xuan-phong-luu-hoa/2709572/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.