Tư Độ đích thân xuống bếp, nấu cho Khương Bảo Lê một bát mì sinh nhật.
Tay nghề… thật sự không dám khen. Nhưng có thể ngắm nhìn dáng vẻ anh nấu ăn, quả thực là một chuyện vô cùng mãn nhãn.
Hôm nay Tư Độ khoác lên mình bộ đồ mặc ở nhà mềm mại cùng chiếc tạp dề xinh xắn trước ngực, những thứ ấy khiến anh bỗng trở nên vô cùng dịu dàng.
Khương Bảo Lê đã quen nhìn Tư Độ mặc áo blouse trắng, trông vừa tinh anh, vừa nghiêm cẩn, lạnh lùng…
Còn dáng vẻ ở nhà như bây giờ lại khiến Khương Bảo Lê cảm thấy sức hút của anh tăng vọt lên.
Anh ta của lúc này là người mà cô có thể chạm tới được…
Khương Bảo Lê không nhịn được mà ôm lấy anh từ đằng sau: “Đói quá, Tư Độ, em đói quá, đói quá ,đói quá.”
Giọng điệu nũng nịu, mềm mại đến tan chảy.
“Sắp xong rồi.”
“Em muốn ăn, anh nấu mì cho em ăn.” Cô vừa ôm eo anh, vừa nghịch ngợm ngước mắt nhìn anh.
Tư Độ khẽ siết chặt tay, nhưng vẻ mặt của anh vẫn lạnh nhạt như thường: “Không ghê tởm sao?”
“Hả?”
“Không cảm thấy bẩn sao?” Anh cụp mắt nhìn cô gái đang ôm lấy mình, “Đêm đó trên du thuyền, em đã súc miệng mấy lần?”
“…”
Đúng là hôm đó cô đã chạy vào nhà vệ sinh súc miệng vô số lần.
Nhưng bây giờ nói những điều này, chẳng phải chỉ thêm phá hỏng bầu không khí hay sao?
Lại còn tổn thương tình cảm nữa chứ.
“Em đang nói mì sợi! Anh nghĩ cái gì vậy?” Khương Bảo Lê đánh trống lảng, cô vươn tay gõ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/da-do-xuan-phong-luu-hoa/2709582/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.