3
Khổ cực mười mấy năm mới có được tiền đồ tươi sáng, bọn họ nào nỡ vì một cuộc gặp gỡ trên đường vào kinh – đến ngay cả “tình duyên sương khói” cũng chẳng tính được – mà vứt bỏ cả tương lai?
Ở Đông cung chơi một hồi, công công Hải Yến bên cạnh phụ hoàng đã đến truyền triệu.
Lão già này, ta mới về chưa được một canh giờ mà đã ngồi không yên rồi.
“Con à, lần này sao đi lâu thế, cha nhớ con muốn chết…”
Vừa gặp mặt, phụ hoàng liền kéo ta ngồi xuống bên cạnh.
Khi ấy đã vào cuối thu, thấy ta mặc áo mỏng, người tiện tay khoác thêm ngoại bào lên vai ta.
“Có làm vài chuyện thú vị, lát nữa sẽ kể cho phụ hoàng nghe. Nhưng mà, mấy thứ này là để làm gì?”
Trên bàn bày không ít cuộn trục, có vài bức đã mở, rõ ràng là tranh chân dung nam tử, vài gương mặt nhìn còn thấy quen quen.
“Con đã mười tám rồi, cũng nên chuẩn bị thành thân, bớt cái tính con nít lại đi. Trong số những người này chọn một, để cha ngày sau xuống cửu tuyền còn có mặt mũi gặp mẫu thân con…”
Nhắc đến mẫu thân, phụ hoàng bỗng đỏ mắt.
Người ta thường nói “con gái giống cha”, nhưng ta lại giống mẫu thân như đúc – từ dung mạo đến tính tình, chẳng khác chút nào.
Phụ hoàng muốn gặp ta, mà cũng sợ gặp ta.
“Phụ hoàng còn trẻ như thế, sao lại nói mấy lời xui xẻo này. Thân thể người cường kiện, sống thêm bốn năm chục năm cũng chẳng thành vấn đề…”
“Thôi, đừng dùng lời ngon ngọt dỗ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/da-tinh-ha-ngoc/2872462/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.