Nhìn như thể hoa lê gặp mưa khiến cho Dương Thủ Văn nhói lòng.
– Sao lại mất?
– Ấu Nương… Ấu Nương hôm nay ở trong sân, Thanh Nô tỷ tỷ đã cướp đi mất, tỷ ấy còn xé rách.. Hu hu hu, Ấu Nương rất tức giận liền đánh tỷ ây. Hủy Tử ca ca, là Ấu Nương không tốt, không nên lấy ra mới đúng.
Rốt cuộc lúc này Dương Thủ Văn cũng hiểu rõ sự tình.
Bài thơ mà Ấu Nương nói chính là Thanh Bình Điều.
Hôm qua sau khi Dương Thủ Văn viết thơ xong đã đưa cho Ấu Nương, tiểu nha đầu…. Chắc hôm nay Âu Nương bỏ ra đọc bị Dương Thanh Nô nhìn thấy và cướp đi. Vì đó là bí mật của Ấu Nương và Hủy Tử ca ca, đương nhiên là Ấu
Nương không đồng ý cho nên đã xảy ra mâu thuẫn. Dương Thanh Nô kia xé rách bài thơ đã chọc giận Ấu Nương.
Với bản tính điêu ngoa của Dương Thanh Nô thì ả làm chuyện này cũng không có gì là lạ.
Dương Thủ Văn hơi nhăn mày, trong lòng có chút không vui.
Vì hắn nói với Ấu Nương, bài thơ đó là bí mật giữa hắn và Ấu Nương cho nên lúc Tống Thị và Dương Thị hỏi nguyên nhân, Ấu Nương mới không chịu nói. Còn Dương Thanh Nô, đương nhiên cũng không thể nói chuyện này cho họ được.
Xoa xao đầu Ấu Nương, Dương Thủ Văn lấy khăn tay từ trong túi da đeo ở hông ra, nhẹ nhàng lau nước mặt trên mặt Ấu Nương.
- Ấu Nương đừng khóc!
– Hủy Tử ca ca, thật xin lỗi!
Ấu Nương nói xong, trong lòng lại thấy buồn tủi, nước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-ky-an/1782125/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.