Hóa ra Dương Mạt Lỵ lại một lần nữa đã thi triển tuyệt chiêu của chùy, đánh ngã một người Hồ tấn công Dương Thừa Liệt. 
Trong nháy mắt 14 kỵ sỹ người Hồ, ngoài một tên bị Sửu Nha Đầu cắn chết ra, còn lại 3 tên. 3 người Hồ này thấy tình hình không ổn, liền thúc ngựa đi. Dương Thủ Văn đuổi theo hai bước, thấy đổi phương đã đi xa, trong lòng quýnh lên, liền lao mạnh đại thương trong tay đi, đâm trúng phía sau tim của người Hồ sau cùng. Người H’ô đó kêu lên một tiếng thảm thiết, ngã từ trên ngựa xuống. 
Hai người Hồ còn lại càng đi càng xa. 
Dương Thủ Văn vừa ngồi xuống đất, từ miệng vết thương lại dấy đau, khiến hắn không kìm nổi hừ lên một tiếng. 
Dương Thừa Liệt cũng may mà không đi về phía đó, mình đầy thương tích, dưới sự dìu đỡ của Dương Mạt Lỵ từ từ đi tới bên cạnh Dương Thủ Văn. 
– Hủy Tử, không sao chứ. 
Dương Thủ Văn ngấng đầu lên cười khổ nói. 
– Cha chớ có đùa, người xem bộ dạng của con bây giờ có giống không sao không? 
– Ha ha! 
Dương Thừa Liệt bật cười. Nhưng nụ cười của lão lập tức biến mất, khẽ nói: 
– Nơi này không ở lại lâu được, chúng ta phải nhanh chóng quay về Xương Bình. 
- Sửu Nha Đầu đâu? 
Dương Thủ Văn nhớ tới Sửu Nha Đầu, liền căng thẳng. 
Bổn con chó con chạy nhanh như chớp tới bên cạnh hắn, kêu ăng ẳng. 
Đúng lúc này, từ khu rừng bên đường cũng vang lên tiếng kêu của chó, tiếp theo đó là nhìn thấy một con ngựa từ trong 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-ky-an/1782179/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.