Dương thị cười nói:
– Hủy Tử yên tâm, Ấu Nương cũng không phải là một đứa nhỏ không hiểu chuyện, nó sẽ không trách cậu. Cậu đi sớm về sớm nhé!
Dương Thủ Văn đáp ứng, cầm thương ra khỏi cửa.
Ngoài cửa, một chiếc xe ngựa đã đậu sẵn.
Đầu đội mũ, Dương Thừa Liệt ngồi trên xe, đưa tay vẩy vẫy hắn.
Chờ Dương Thủ Văn lên xe ngồi xong, Dương Thừa Liệt liền vung roi giục ngựa, chiếc xe từ từ chạy ra khỏi thôn.
Dương Thủ Văn quay đầu lại nhìn, thấy Dương thị đứng ở trước sân, đang vẫy tay từ biệt hắn.
***. ngôn tình hay
Ánh trăng mờ ảo.
Sao đầy trời lấp lánh trong màn đêm, trông như những tinh linh tinh nghịch.
Trên quan đạo không người, Dương Thừa Liệt chỉ im lặng đánh xe, Dương Thủ Văn không thể làm gì khác hơn là ngồi yên, tò mò nhìn sang hai bên.
Đi được chừng hơn mười dặm, Dương Thừa
Liệt chợt lên tiếng.
– Hủy Tử, có phải con đang trách ta?
- Ồ?
Dương Thủ Văn ngấn ra, vội lắc đầu, đáp:
– A đa nói gì vậy, sao con lại trách người?
– Mấy năm nay, con bị si ngốc, ta chưa hề chiếu cố con.
– Lẽ ra, năm ngoái ta nên cho con nhận chức chấp y (sai dịch trong nha môn, còn gọi là tạo đãi),nhưng lại để Nhị lang thay con. Giờ Nhị lang đã giữ chức đó, nếu ta lại chuyến cho con, tất nhiên nó sẽ đem lòng oán hận. Thế nhưng con có thế hiếu được đạo lý quan trọng, lại khiến ta có cảm giác khó xử.
– Cha nói gì vậy?
Dương Thừa Liệt im lặng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-ky-an/1782211/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.