Các loại tà thuật kỳ môn từ xưa đến nay đều là đại kỵ trong cung cấm. Kẻ nào dây vào, nhẹ thì biếm lãnh cung, nặng thì tru di tam tộc, tuyệt không có chuyện khoan thứ. Công chúa nhận lấy chiếc mặt nạ gỗ nặng trịch, thấy mặt trong còn lấm tấm vết phấn trắng và son nhòe nhoẹt. Nàng dùng ngón tay nhẹ vê thử một chút, sắc phấn và chất phấn ấy đúng là thứ nàng từng quen dùng ngày trước, trong lòng bất giác khẽ chấn động.
Thập Tam Lang , tuổi nhỏ lòng còn non nớt, thấy thế liền nói với công chúa: “Có người bệnh mà hơi thở mỏng, tay chân lạnh ngắt như xác chết, bị người nhà lầm tưởng là đã mất, vội vàng nhập liệm mai táng gấp rút, chuyện như thế… xưa nay không phải chưa từng có. Có lẽ… công chúa cũng bởi vậy mà bị chôn nhầm.”
Thiếu nữ không đáp, chỉ lặng lẽ xoay xoay chiếc mặt nạ dữ tợn trong tay. Nàng tuy chưa từng tự mình chủ trì tang lễ, nhưng cũng đã dự phần không ít quốc tang trong hoàng thất. Từ lễ sơ chung, chiêu hồn,… đều vô cùng rườm rà. Thật khó mà tưởng tượng, đường đường một công chúa như nàng lại có thể vì bệnh mà chết bất giác, không một ai phát hiện.
Hơn nữa, dù có trăm ngàn lần trùng hợp như thế, thì cũng tuyệt không ai dám cả gan phạm vào điều bất kính tày trời, mà âm thầm đặt thứ tà vật trấn hồn như chiếc mặt nạ ấy vào trong kim quan của công chúa.
Vi Huấn cất giọng chậm rãi: “Theo lệ, người mất đều được phủ mặt bằng tấm lụa trắng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796267/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.