Nàng nhẹ nhàng vu.ốt ve cánh tay mình, mắt nhìn mạch máu xanh nhạt ẩn dưới lớp da nhợt, nghĩ thầm dù chẳng còn phong hào công chúa, nhưng trong thân thể này, vẫn chảy huyết mạch Cao Tổ, Thái Tông. Xưa kia, Đại Thánh Hoàng đế Võ Tắc Thiên cũng từng bị đẩy vào Cảm Nghiệp Tự, cô độc không nơi nương tựa, vậy mà Đông Sơn tái khởi. Nay bản thân bị giam giữa Thúy Vi Tự, thử hỏi đời sau của Võ hoàng mấy ai còn giữ được mái tóc đen tới cuối đời?
Nàng mang trong mình huyết thống cao quý của hoàng tộc Lý Đường, cũng thừa hưởng dòng máu kiên cường của Võ Chu. Lẽ nào chỉ vì một lần lỡ vận mà đành cam lòng chờ chết?
Lại ngẫm nghĩ kỹ càng, chuyện này e là nhằm vào Thiều Vương. Trữ quân chưa lập, huynh trưởng đã bị giáng chức đày tới U Châu, song trong triều vẫn còn vài vị đại thần âm thầm ủng hộ. Ngôi vị thái tử vẫn còn treo nơi ấy, chưa hẳn không thể xoay chuyển.
Nàng lấy ra một chiếc trâm ngọc từ bọc quần áo, thong thả chải tóc. Khi xưa từng tự hào về mái tóc dày óng mượt, dù kiểu búi cao, phức tạp thế nào cũng chẳng cần dùng đến tóc giả.
Nay không có tỳ nữ bên cạnh, tự tay búi tóc chẳng dễ gì. Gom được bên trái, bên phải đã rối tung; giữ được bên phải, bên trái lại rơi ra. Cuối cùng, đành phải quấn thành hai búi nhỏ, phần tóc dài phía sau tết thành một bím.
Chân trái hôm qua bị Kim Ngô Vệ đá mạnh, lúc ấy vì uất ức nên không cảm thấy đau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796269/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.