Vạn Thọ Công Chúa đem toàn bộ số trâm cài tùy thân giao cho Vi Huấn, nhưng hắn không nhận, chỉ từ tốn nói: “Không dám. Mấy món này vừa nhìn đã biết là vật hoàng gia chế tác, nếu tùy tiện cầm ra tiệm vàng bán, e rằng lão bản quay đầu đã báo quan, ta còn chưa kịp giải thích đã bị áp giải đi tra khảo rồi.”
Công chúa vốn tưởng chủ ý của mình là thỏa đáng, nào ngờ mới mở lời đã vấp phải trở ngại, nhất thời cũng thấy có phần xấu hổ.
Thập Tam Lang tốt bụng góp lời: “Chi bằng đem mấy món trang sức ấy nung chảy thành thỏi vàng thì dễ hơn rồi.”
Công chúa hơi chần chừ: “Trang sức châu báu quý là ở chỗ thợ khéo, một khi nung chảy rồi, cũng chỉ còn lại vàng mà thôi.”
Vi Huấn nghe thế, liền tấm tắc than rằng: “Không hổ là thiên chi kiều nữ, lời nói ra khiến người ta kinh ngạc: ‘Chỉ là vàng mà thôi’!”
Công chúa nghe ra trong lời hắn có ý trêu chọc, giận dỗi trợn mắt: “Vậy ngươi cầm đi nung đi!”
“Một khi nung rồi, sợ rằng không làm lại được. Người không hối hận chứ?”
Thiếu nữ thầm nghĩ, tình cảnh hiện giờ của mình chẳng phải cũng thế sao? Gương vỡ khó lành, nước đổ khó hốt. Một khi đã rời cung, thì không còn đường quay lại nữa.
Nghĩ vậy, nàng liền cắn răng, ánh mắt kiên định: “Không hối hận!”
Thấy nàng quả quyết, Vi Huấn mới đưa tay nhận lấy tay nải, lần lượt lấy ra từng món trang sức quý, trước mặt nàng, dùng dao găm cẩn thận nạy từng viên trân châu, đá quý,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796270/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.