🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Vạn Thọ Công Chúa đem toàn bộ số trâm cài tùy thân giao cho Vi Huấn, nhưng hắn không nhận, chỉ từ tốn nói: “Không dám. Mấy món này vừa nhìn đã biết là vật hoàng gia chế tác, nếu tùy tiện cầm ra tiệm vàng bán, e rằng lão bản quay đầu đã báo quan, ta còn chưa kịp giải thích đã bị áp giải đi tra khảo rồi.”

Công chúa vốn tưởng chủ ý của mình là thỏa đáng, nào ngờ mới mở lời đã vấp phải trở ngại, nhất thời cũng thấy có phần xấu hổ.

Thập Tam Lang tốt bụng góp lời: “Chi bằng đem mấy món trang sức ấy nung chảy thành thỏi vàng thì dễ hơn rồi.”

Công chúa hơi chần chừ: “Trang sức châu báu quý là ở chỗ thợ khéo, một khi nung chảy rồi, cũng chỉ còn lại vàng mà thôi.”

Vi Huấn nghe thế, liền tấm tắc than rằng: “Không hổ là thiên chi kiều nữ, lời nói ra khiến người ta kinh ngạc: ‘Chỉ là vàng mà thôi’!”

Công chúa nghe ra trong lời hắn có ý trêu chọc, giận dỗi trợn mắt: “Vậy ngươi cầm đi nung đi!”

“Một khi nung rồi, sợ rằng không làm lại được. Người không hối hận chứ?”

Thiếu nữ thầm nghĩ, tình cảnh hiện giờ của mình chẳng phải cũng thế sao? Gương vỡ khó lành, nước đổ khó hốt. Một khi đã rời cung, thì không còn đường quay lại nữa.

Nghĩ vậy, nàng liền cắn răng, ánh mắt kiên định: “Không hối hận!”

Thấy nàng quả quyết, Vi Huấn mới đưa tay nhận lấy tay nải, lần lượt lấy ra từng món trang sức quý, trước mặt nàng, dùng dao găm cẩn thận nạy từng viên trân châu, đá quý, thuỷ tinh, lưu ly… gỡ xuống riêng, chỉ giữ lại vàng.

Sau đó, hắn lấy ra một chiếc bếp lò nhỏ vừa trong lòng bàn tay và một chiếc nồi nấu quặng bằng đồng, đem vàng bỏ vào trong, nhóm lửa lên. Không rõ hắn dùng thứ than gì mà ngọn lửa cháy lên ánh lam rực rỡ, nóng đến rát cả mặt.

Công chúa đứng bên xem, lúc đầu chỉ thấy tiếc ngẩn ngơ, nhưng dần dần, lại say mê như đang ngắm một nghi lễ cổ xưa. Cảnh lửa cháy, tay đúc, hơi nóng phả vào mặt, giống như một buổi trà đạo mà nước pha lại là vàng.

Đợi đến khi vàng chảy lỏng, Vi Huấn dùng kềm nhấc nồi, đổ lên phiến gạch xanh. Tay hắn điêu luyện như vẽ, múc từng giọt đúc thành viên, xếp hàng ngay ngắn như đậu tròn óng ánh. Một canh giờ chầm chậm trôi qua. Những món trang sức từng chói lọi, từng là minh chứng cho thân phận cao quý, nay chỉ còn là những hạt đậu vàng lấp lánh, bên cạnh là một túi đá quý không còn nguyên vẹn.

Công chúa xem xong vẫn thấy chưa thoả mãn, một lát sau dư vị mới tan, liền khẽ hừ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Vậy ra đây là cách các ngươi tiêu hủy tang vật.”

Vi Huấn bĩu môi: “Công chúa nói thế thật oan cho ta. Chẳng phải chính tay người trao cho ta sao? Vậy mà lại nói ‘tiêu hủy tang vật’

“Hừ, dẫu nói vậy, thì những thứ này cũng có thể đem đổi lấy ngân lượng.” Nàng nâng cằm, tiếp lời, “Nhớ kỹ, hãy mua cho ta một con ngựa không cần quá đẹp, nhưng tốt nhất là giống Đại Uyển hoặc Đột Quyết; lại thêm bộ yên cương gọn nhẹ, giày phải là da sơn dương thật mềm, trên đầu cần chiếc mũ có rèm che nắng. Phấn má trắng trên phố phẩm chất đa phần tệ lắm, chỉ cần một khối đá thạch vẽ mi là được…”

Nàng nói một hơi rành rọt như đã chuẩn bị sẵn, giọng điệu ung dung như đang ở phủ công chúa sai gia nhân đi chợ.

“Được được được, hay hay hay, cứ theo ý công chúa.”

Vi Huấn đáp lấy lệ, như chẳng để tâm mấy, cho tới khi nghe nàng dặn đến ‘cung khảm sừng, túi tên thêu’, ánh mắt mới hiện chút quan tâm.

Hắn ngẩng đầu hỏi với vẻ hơi lấy làm lạ: “Người thật sự biết dùng cung?”

Công chúa ngẩng đầu kiêu hãnh: “Tài bắn cung của ta đứng đầu trong cung đấy.”

Vi Huấn liếc nàng từ đầu đến chân: “Thật không nhìn ra. Tay người không có vết chai.”

“Tất nhiên rồi, ta vẫn mang nhẫn hộ thủ chuyên dụng, chẳng lẽ lại để lại vết chai?”

Vi Huấn gật gù, bắt đầu hỏi kỹ nàng về kích thước cung, chất liệu, độ nặng nhẹ.

Thiếu nữ đều trả lời rõ ràng, trong bụng lại âm thầm nghi hoặc: Hắn làm sao biết tay ta có hay không có chai? Lẽ nào từng âm thầm quan sát?

Không rõ hắn có nhớ hết hay không, nhưng đến khi mặt trời lặn sau núi, Vi Huấn mới cất gọn bao kim đậu vào lòng áo, nhấc chân lười nhác rảo bước ra phía cổng chùa.

Thập Tam Lang phía sau còn tranh thủ gọi theo: “Nhớ mua thêm bánh hồ ma! Tốt nhất là cửa tiệm cũ ở Phụ Hưng phường ấy! Phải rắc thật nhiều mè vào đấy!”

Công chúa trừng mắt liếc hắn một cái. Nhưng trong khoảnh khắc quay đầu lại, Vi Huấn đã sớm biến mất không để lại bóng.

Đêm hôm ấy, nàng ngủ chẳng yên, trong lòng đầy lo nghĩ. Lỡ đâu Vi Huấn đem vàng ra phố mà bị quan quân nghi ngờ bắt giữ, hoặc mang theo tiền bạc rồi một đi không trở lại vậy nàng chẳng phải sẽ tay trắng, bị bỏ mặc nơi ngôi chùa hoang này chờ chết sao?

Sáng hôm sau, Vi Huấn vẫn chưa trở về. Nhìn nàng đứng ngồi không yên, nét mặt đầy căng thẳng, Thập Tam Lang lên tiếng an ủi: “Phố mở lúc chính ngọ. Có gì phải vội?”

Công chúa khẽ cau mày: “Tỷ chỉ lo đàn ông mua đồ… khó coi.”

“Còn những món khác, nói ra dài dòng, chứ bánh hồ ma ở Phụ Hưng Phường thì tuyệt đối không khiến người thất vọng. Bánh vừa ra lò, vỏ ngoài giòn tan thơm nức, cắn một miếng mà hương dậy đầy miệng. Trường Hưng Phường có bánh tất la nhân anh đào của Hàn gia, vỏ mỏng trong suốt, vừa mềm vừa dẻo, thậm chí có thể nhìn thấy sắc hồng của nhân anh đào bên trong. Còn như Bình Khang Phường Bắc Khúc có tiệm Trịnh gia làm bảy lớp bánh, lớp bột tráng bơ bảy lần, trước chưng sau nướng, khi ăn từng tầng có thể tách rời rõ rệt, tay nghề quả thực tinh xảo. Sư huynh đề thì chẳng bao giờ ngại chạy đi chạy lại mấy chỗ ấy cả…”

Hôm ấy, nhà bếp trong chùa hết sạch gạo, chẳng có cơm mà nấu. Bữa sáng mỗi người chỉ có một gáo nước lạnh, bụng đều lép xẹp, song không ai lên tiếng than đói. Thập Tam thì cứ thao thao bất tuyệt, kể lể những món ngon từng được nếm qua, khiến công chúa chỉ hận không thể tìm ngay một mảnh vải mà nhét chặt vào miệng hắn cho đỡ chọc giận.

Trong cung, ngày ngày tiệc yến không dứt, ngự thiện phòng món nào cũng là cao lương mỹ vị, từ sơn hào hải vị cho đến đặc sản tứ phương. Gan rồng tủy phượng, gân báo thai lân, thứ nào cũng từng bị nàng nhìn qua đã không buồn ăn? Các bà vú thậm chí còn phải dỗ dành đủ cách chỉ để nàng chịu ăn thêm một miếng.

Hiện tại thì khác. Giờ mới thực sự nếm được cái đói, mới hiểu rằng có cái để ăn, đôi khi đã là ân phước. Thập Tam Lang cứ thế liệt kê từng món ăn vặt bán trong phố. Trước đây nàng còn chê là bẩn, giờ chỉ nghe thôi cũng đã nuốt nước miếng ừng ực.

Thập Tam Lang luyên thuyên một hồi, thấy nét mặt nàng giận dữ, bèn biết điều mà câm miệng. Hắn phủi tay áo tăng, cầm lấy chiếc bát gỗ bên mình:

“Ai nha, tiểu tăng xin phép ra ngoài hóa duyên một chuyến. Công chúa cứ tự nhiên ở lại.”

Dứt lời, hắn xoay người rời đi, bóng dáng cũng chẳng buồn lưu lại.

Vạn Thọ Công Chúa không nơi nương tựa, một mình bị bỏ lại trong ngôi chùa hoang, tuy là ban ngày nhưng vẫn cảm thấy âm khí, bất giác sinh lòng sợ hãi. Lại thêm đói cồn cào, trong lòng loạn như tơ vò, nàng vừa lẩm bẩm tự trấn an: “Đây là ly cung tổ tiên để lại”, vừa lang thang khắp nơi dò xét.

Thúy Vi Tự hoang phế đã mấy chục năm, các điện thờ, phòng thiền đều xiêu vẹo sụp đổ, đồ đạc bài trí bên trong đã bị người ta lấy đi sạch sẽ, chỉ còn sót lại đôi ba bức tường loang lổ nét bút của các vị sư và văn nhân từng đề thơ.

Công chúa nhìn một hồi, chỉ thấy có câu “Râu rồng không thể động, ngai ngọc sinh tro bụi” còn tạm được. Ngoài ra toàn là những câu cú vần điệu kỳ quái, khó hiểu như “Anh em ba người, mỹ nhân về, mặt mộc đoạt sắc xuân thì”… đọc lên cũng chẳng rõ ý tứ ra sao.

Nàng rẽ vào một sân nhỏ, thấy phòng ốc nơi đây tuy tàn hoang, nhưng nền đất lại bằng phẳng sạch sẽ, thoạt nhìn như có người ở. Quả nhiên, nàng thấy trên giá áo trong sân có treo một chiếc áo xanh cổ trúc đã cũ, cổ áo bạc màu vì sờn. Hóa ra là chỗ ở của Vi Huấn.

Công chúa nhất thời mặt đỏ bừng, vốn định quay đầu rời đi, nhưng lòng hiếu kỳ đã áp chế lễ giáo, bèn bước thêm nhìn kỹ hơn. Không xem thì thôi, chứ khi đã liếc vào thì quả thật giật mình. Bên trong thiền phòng, cửa mở rộng, nhưng chiếm nửa gian nhà là những cuốn sách thẻ tre xếp chất cao ngất như núi nhỏ, ước chừng ngàn cân trở lên, không rõ được mang từ nơi nào tới.

Từ sau thời Ngụy Tấn, giấy dần thay thế thẻ tre, trở thành đồ dùng chủ yếu trong thế gian. Ngày nay còn ai lại dùng thứ sách cồng kềnh như thế này nữa?

Công chúa nhặt lên một quyển, nhẹ tay lật ra đọc, chẳng ngờ sợi dây thừng buộc sách đã mục nát từ lâu, vừa động đến thì cả cuốn sách rời rạc, từng mảnh thẻ tre loảng xoảng rơi vãi xuống nền.

Không phải sách mới, cũng chẳng phải bản chép lại – đều là thư tịch do cổ nhân để lại?

Trong lòng chợt lóe lên linh quang, nàng lập tức hiểu ra: những thứ này, tám phần là được đào ra từ cổ mộ tiền triều.

“Đạo tặc này chẳng lấy vàng bạc châu báu, lại lặn lội trộm sách thẻ… là để làm gì đây?”

Chồng sách ấy không dính bùn đất, không vương mạng nhện, có thể thấy thường xuyên được lấy ra đọc. Bên hành lang còn đặt mấy chậu sành lớn, trong đó ngâm mấy đoạn thẻ tre mục nát chữ nghĩa mơ hồ, hiển nhiên đang cố phục hồi lại các phần hư hại chẳng rõ dụng ý để làm gì.

Hiếu kỳ nổi lên, công chúa ngồi dưới mái hiên mà đọc. Ai ngờ càng đọc càng thất vọng. Nội dung phần lớn là đạo tạng và kinh văn Đạo giáo, đầy những thuật luyện đan hoang đường, những câu từ thần bí huyễn hoặc, khó lòng tin tưởng. Trong cung từng có không ít đạo sĩ tà môn ngoại đạo, nàng đã nghe quá nhiều, nhìn thấy cũng nhiều, thật sự phiền chán đến cực điểm.

Trầm mê luyện đan, theo đuổi trường sinh vốn là thói quen chung của vương tôn quý tộc, nhưng cũng chỉ là lẽ thường đối với người tuổi xế bóng chiều tà. Khi tuổi già sức yếu, lòng người mới bắt đầu lo sợ thiên mệnh, từ đó sinh lòng cầu tiên luyện đan mong thoát khỏi sinh tử luân hồi. Tần Thủy Hoàng, Hán Vũ Đế đều chẳng khác gì. Ngay đến Thái Tông hoàng đế anh minh thần võ một đời, đến cuối cùng cũng tin theo phương sĩ Thiên Trúc, nghe lời ma quỷ của La Nhĩ Sa Bà, tự rước họa vào thân.

Thế nhưng Vi Huấn tuổi còn trẻ, nhìn chừng mới hai mươi, một thiếu niên chưa tới nhược quán, sao lại nhọc công sưu tập những thứ vô dụng này? Nghĩ thế, công chúa hậm hực ném sách xuống, chẳng buồn đọc tiếp.

Tới khi đêm xuống, sư huynh đệ hai người mới lục tục trở về.

Vi Huấn cánh tay quấn vải bố trắng, trên mặt nở nụ cười bỡn cợt như thường lệ.

Công chúa thoạt nhìn thần sắc hắn đã cảm thấy không thuận mắt, liền hỏi: “Ngươi lại làm gì thế kia?”

Vi Huấn cười hì hì đáp: “Thiên tử hạ chỉ, toàn Trường An đều để tang công chúa đấy.”

Nghe xong, công chúa xấu hổ đến đỏ bừng mặt, chỉ muốn tìm chỗ chui xuống đất. Mặt nàng vốn trắng như tuyết, nay vì thẹn hóa hồng, càng khiến gò má ửng lên như phấn đào vừa nở.

Gã này rõ ràng có thể tháo mảnh vải xuống từ khi rời thành Trường An, thế nhưng lại cố ý mang về nguyên vẹn, đưa thẳng đến trước mặt nàng, quả thật đáng ghét!

Vi Huấn lại thản nhiên nói: “Giờ trong thành kiểm soát nghiêm ngặt, đồ đạc đều bị tra xét kỹ càng. Trên đường muốn mua cái cánh gà cũng không có, món nướng càng khỏi nghĩ. Giờ đến cả mấy quán lớn cũng phải cúng trai một tháng.”

Công chúa giận đến mức không thèm đáp lời, chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi quay mặt đi.

Ngược lại Thập Tam Lang thì tỏ ra vô cùng hoan hỉ, reo lên vui sướng: “Là bánh của Phụ Hưng Phường đấy!”

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.