Vi Huấn quả nhiên mang về một chồng bánh hồ ma thơm ngào ngạt, Thập Tam Lang thì không biết từ đâu hái được hai quả lê lớn bằng nắm tay. Ba người ngồi vây quanh bếp lò, vừa làm nóng bánh, vừa nướng lê. Bữa ăn tuy đạm bạc, chẳng có chút thịt cá nào, song đều vì tình cảnh của nàng mà ra, công chúa dẫu đói đến mức cồn cào cũng chẳng thể mở miệng trách móc nửa lời.
Thập Tam Lang hăng hái tán dương: “Một chồng bánh hồ ma ngoài chợ chỉ hai văn một cái, riêng cửa tiệm lâu đời ở Phụ Hưng Phường bán ba văn một chiếc, năm văn hai cái, ấy vậy mà vẫn cung không đủ cầu. Đúng là tay nghề hơn người! Công chúa xem này, mặt bánh rắc đầy mè trắng, trong nhân thì thấm đẫm dầu thơm!”
Công chúa mệt mỏi liếc mắt nhìn hắn, môi cong khẽ nói: “Bánh ngon đến vậy cũng chẳng ngăn nổi cái miệng đệ huyên thuyên, đã hiểu rõ đến mức ấy, sao không làm chức ‘Thượng thực cục phụng ngự’, chuyên lo ngự thiện trong Điện Trung Tỉnh cho xong?”
Thập Tam Lang không lấy làm giận, lại tò mò hỏi: “Đệ từng nghe công chúa trong cung cũng ăn như mọi người, chẳng hay so với dân gian chúng ta có gì khác biệt chăng?”
Công chúa khẽ thở dài, đáp: “Ngày thường dưa ban thưởng cho quan viên hay cung nhân đều cùng một loại, nhưng khác ở chỗ là được ăn cùng đá lạnh.”
Thập Tam Lang mắt sáng như sao: “Mùa hạ mà có băng dùng, còn quý hơn dưa cả trăm ngàn lần! Xem ra khác biệt chẳng nằm ở thứ ăn, mà là ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796271/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.