Cả phố đều đổ dồn ánh mắt về tòa tháp Phật cuối phố.
Ai có mắt đều trông thấy rõ: Tháp Đa Bảo cao chừng hai mươi trượng, trừ đại môn tầng trệt ra, các tầng đều không có một ô cửa sổ. Mỗi tầng chỉ có một gò mái hẹp như vòng eo, không có chỗ đặt chân, hơn nữa trên mỗi gò mái đều treo một dãy chuông đồng, tầng tầng lớp lớp, sắc vàng rực rỡ. Nếu có ai trèo lên, ắt không thể không chạm vào chuông. Đã vậy, cửa tháp dưới khóa kín, bốn bề quân lính canh phòng nghiêm ngặt, trừ phi là loài chim biết bay, bằng không không thể nào vô thanh vô tức mà lên được đỉnh tháp.
Thế nhưng, chuyện không tưởng lại thật sự đã xảy ra.
Trong tiệm nhà họ Tôn, khách trọ bàn tán sôi nổi.
Một người từ Biện Lương ngờ vực nói: “Thôi đại soái bên chỗ chúng tôi được tôn là Vương đất Từ Châu, làm gì có kẻ nào gan to bằng trời, dám chạm vào của quý của ông ta? Huống hồ món bảo bối ấy còn định tiến cống cho Hoàng thượng!”
Một lão nhân vuốt râu, đắc ý nói: “Chắc chắn là tay đạo tặc nào đó thân thủ cao siêu, bản lĩnh trời phú. Nếu không, làm sao có thể lẻn qua tầng tầng lớp lớp canh phòng, nhẹ bước lên tận đỉnh tháp, lấy được bảo vật?”
Nghe lão nhân nói tới đây, thiếu nữ vẫn im lặng nãy giờ liền bị sặc nước trà, ho khẽ một tiếng. Nàng vội che ly, giả vờ như không có gì, cố nén ánh mắt dao động.
Một vị khách trẻ tuổi thắc mắc: “Nếu là bảo vật định dâng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796284/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.