Bảo Châu trở về phòng, mở hé cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra ngoài.
Trời chiều ngả bóng, tháp báu sừng sững soi mình trong ánh tà dương vàng rực. Hơn ngàn quả chuông đồng treo trên các tầng mái nghiêng khẽ lay động theo gió, phản chiếu ánh nắng thành từng vệt sắc như ráng chiều, khiến cả toà tháp ánh lên sắc vàng óng, mơ hồ như ảo ảnh.
Xảy ra đại án long trời lở đất như vậy, hẳn khu vực quanh tháp đã bị quân lính canh phòng nghiêm ngặt, khách hành hương bình thường e rằng cũng khó bén mảng lại gần. Mới hôm qua thôi, ba người họ còn cùng nhau ghé thăm chùa Liên Hoa, khung cảnh náo nhiệt khi ấy dường như vẫn còn in đậm trong mắt. Lúc ấy, Vi Huấn trầm mặc khác thường, cứ đứng lặng trước cửa sổ ngó mãi về phía toà bảo tháp, ánh mắt đăm chiêu như đang tính toán điều gì.
Hắn rốt cuộc đang nhìn gì? Thay ca canh gác? Lộ tuyến tuần phòng? Hay đơn giản chỉ là ngẩn ngơ ngắm cảnh?
Thập Tam Lang thấy nàng không còn nhiệt tình như mọi ngày, nét mặt lạnh tanh như chìm trong suy tưởng, lòng chột dạ, không dám buông lời bông đùa, chỉ dè dặt góp chuyện: “Chỉ là vụ trộm thôi mà, cần chi phải đóng cổng thành? Cái lão Ngô huyện lệnh kia cũng hồ đồ rồi!”
Bảo Châu lại khẽ lắc đầu, giọng đều đều: “Người vữa nãy nói đúng. Chuyện kho bị trộm dù có canh gác nghiêm ngặt đến mấy, tám chín phần mười là có tay trong tiếp tay. Ngô huyện lệnh lập tức bắt giữ kẻ liên quan, lại hạ lệnh đóng cổng thành, chặn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796285/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.