Lưu Mậu vừa hay tin Vi Huấn không chịu ra gặp, chỉ sai một thiếu nữ mười sáu tuổi, trong lòng đã thấy không vui. Lại càng bất mãn hơn khi thấy thiếu nữ kia tuy tuổi còn nhỏ, nhưng dáng đứng ngay ngắn, mắt nhìn thẳng, lời lẽ dứt khoát, khí chất toát ra một vẻ nghiêm trang, quyết đoán. Bên mình chỉ có một chú tiểu theo hầu, mà lại khiến người ta có cảm giác như đang mang theo một đoàn tuỳ tùng. Chính lão mang theo bốn tên hầu to con lực lưỡng, mà vẫn bị khí thế của một thiếu nữ áp chế.
Nói là nữ hiệp, thì da lại quá mịn màng trắng trẻo, đôi bàn tay cũng mảnh mai, tuyệt không giống người quen dùng đao kiếm. Nếu là con hát thì khí chất lại cao quý đến mức chẳng thể nào là người trong chốn bụi trần.
Lưu Mậu mấy chục năm lăn lộn chốn giang hồ, đôi mắt đã nhìn thấu bao nhiêu kẻ, vậy mà trước thiếu nữ này lại chẳng thể nhìn rõ lai lịch thật sự, trong lòng không khỏi thầm kinh sợ. Bất giác, ông ta đứng dậy, chắp tay thi lễ, tự xưng thân phận: “Lão thân họ Lưu, gọi là Lưu Mậu, là người trông coi việc ở Hạ Khuê huyện này.”
Bảo Châu lạnh nhạt đáp: “Ta là Cửu Nương họ Lý, không hiểu mấy lời lề luật giang hồ của các người. Có gì thì lão trượng cứ nói cho rõ.”
Lưu Mậu khựng lại, bụng thầm khó chịu. Tuy ông ta không phải hạng người chính đạo, song trong giới hắc đạo, thân phận và địa vị cũng chẳng phải hạng xoàng. Bao nhiêu người trong giới giang hồ đi qua đất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796286/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.