“Lũ vô dụng! Toàn là lũ vô dụng!!”
Trên tầng cao nhất của tháp báu chùa Liên Hoa, Bảo Lãng người chịu trách nhiệm vận chuyển bảo vật giận dữ gầm lên như sấm.
Hắn rút hoành đao ra, chém mạnh lên bàn thờ, khiến ván gỗ vỡ toang thành hai nửa, mảnh vụn bay tung tóe, lư hương đổ nghiêng, tro bụi vung vãi khắp nền đá. Ngô Trí Viễn vị huyện lệnh đứng bên vội vàng tránh né, mồ hôi đẫm lưng áo.
Vừa rồi, một thuộc hạ chạy từ ngục thất lên báo: lại có kẻ nghi phạm chết trong lúc chịu hình. Mặt Bảo Lãng biến sắc, rút đao trút giận, hai mắt ánh lên tia hồng sắc lạnh như máu, trông chẳng khác dã thú bị thương. Nhà sư già đứng bên run rẩy, chẳng dám lên tiếng nửa lời.
Ngô Trí Viễn cuống quýt khuyên: “Đại nhân bớt giận… xin đại nhân bớt giận…”
“Bớt giận?! Ngươi tưởng một câu ‘bớt giận’ là xong chuyện? Ngươi bình ổn được cơn giận của Thôi Đại soái thì hãy đến nói với ta!”
Bảo Lãng quát lớn, ánh mắt đầy hung ác nhìn thẳng về phía vị huyện lệnh, rồi quay đầu ra cửa, rống lên với tên sai nha đang vội vã chạy đến: “Tiếp tục tra! Thẩm lại từ đầu!”
Gã sai nha toàn thân dính máu, chưa kịp lau sạch đã quỳ rạp xuống đất, dập đầu như giã tỏi, vừa bò vừa lết khỏi điện thờ.
Rốt cuộc là ai? Ai có thể trong tháp báu canh phòng nghiêm ngặt mà đánh cắp được bảo vật của tiết độ sứ?
Ngô Trí Viễn giấu tay vào trong tay áo, mặt mày ủ rũ, miên man suy nghĩ cũng chẳng lần ra đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796287/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.