Hai người cầm đuốc trò chuyện, lời còn chưa dứt thì từ dưới chuồng ngựa chợt vang lên tiếng hí dài ai oán của con lừa, phá tan màn đêm yên tĩnh.
Thường ngày, vẫn là Vi Huấn trông nom con lừa gầy kia. Từ khi hắn mất tích, hai ngày qua chẳng ai còn tâm trí chăm sóc, cỏ khô cũng bữa đói bữa no. Nó đã sớm nảy lòng bất mãn. Tiếng lừa ré inh tai, kế tiếp là tiếng k** r*n đau đớn của một người đàn ông vọng lên từ dưới chuồng.
Bảo Châu lập tức ngưng lời với Thập Tam Lang , giương cung bước tới cửa sổ, tra tên vào dây, nheo mắt nhắm xuống dưới sân. Người nọ bị con lừa đá thốc một cước vào sườn, loạng choạng bỏ chạy khỏi chuồng, chưa kịp định thần thì trên đầu chợt có luồng gió lạnh vụt qua một mũi tên lao đến xuyên thủng khăn vấn tóc, cắm thẳng như một chiếc trâm lớn vào búi tóc.
Người kia hoảng hốt, sờ l*n đ*nh đầu sờ được cán tên, ngước nhìn lên, thấy một nữ tử đứng sau cửa sổ tầng hai đang giương cung trừng mắt nhìn hắn. Nếu mũi tên kia hạ thấp thêm hai tấc, e là đã mất nửa con mắt. Ý tứ “giơ cao đánh khẽ” lúc này hiểu ra thật rõ ràng.
Người lạ ôm sườn, đau đớn rên một tiếng, thấp giọng nói: “Xin người nương tay! Là công tử Tiểu Hồ phái ta đến thăm hỏi Châu nhi cô nương có an ổn hay không!”
Một câu ấy vừa thốt ra, tim Bảo Châu như nổi trống, đập dồn dập đến mức hỗn loạn cả hơi thở huynh trưởng của nàng, tên là Lý Nguyên Anh, nhũ danh chính là Tiểu Hồ, mà tên cúng cơm “Châu nhi” của nàng, ngoài cung không ai biết tới.
Từng ấy thời gian trôi qua, gần một tháng trời, nàng đâu ngờ giữa cảnh tượng rối ren thế này lại được nghe mấy lời thân thuộc tưởng như đã quên.
Bảo Châu cố nén cơn xúc động cuộn trào, giọng khẽ run nhưng kiên quyết phân phó: “Đi! Mở cửa, đưa hắn lên đây!”
Thập Tam Lang giật mình: “Người lạ đó! Đệ… đệ chưa chắc ứng phó nổi…”
“Giờ đây, ai đối với tỷ mà chẳng là người lạ! Cũng đâu thiếu một kẻ!”
Bảo Châu gắt lên, thúc giục. Thập Tam Lang chẳng còn cách nào, đành xách gậy đi xuống dưới.
Đêm nay sao mà sóng gió không ngớt Thất Hoắc vừa đi, lại đến thêm một kẻ thân dính đầy phân lừa, người ngợm lấm lem, dáng vẻ thật là chật vật. Thập Tam Lang bất đắc dĩ đưa hắn lên lầu hai, soi đuốc nhìn kỹ mới thấy là một người trung niên, tầm tuổi bốn mươi, ăn mặc theo kiểu tiểu thương, dáng vẻ nhã nhặn, mặt trắng, để ba chòm râu mảnh dài. Vì bị lừa đá vào sườn, hắn phải chống tay mà bò từng bậc cầu thang, mặt mày nhăn nhó vì đau.
Lúc ấy, chủ tiệm cũng bước ra, Thập Tam Lang vội chống chế, nói là mình bị lừa đá khi cho nó ăn thêm cỏ ban đêm, mới làm ầm ĩ. Chủ tiệm nghe vậy, lắc đầu cười khổ rồi quay vào.
Vào đến phòng, Bảo Châu vẫn chưa hạ cung, lạnh giọng hỏi: “Lời vừa rồi, lặp lại một lần nữa!”
Người kia liếc nhìn Thập Tam Lang một cái, không nói gì, chỉ lấy từ ngực ra một quyển sổ nhỏ gấp vuông và một chiếc túi bạc, hai tay cung kính đưa tới trước mặt Bảo Châu.
Nàng cơ hồ không còn sức giữ dây cung. Túi bạc kia là tín vật đeo hông của quan viên triều đình, trong đựng Ngư Phù vật để chứng minh thân phận. Nàng vội treo cung vào khuỷu tay, tay run run đón lấy quyển sổ, mở ra xem.
Đó là giấy thông dụng của triều đình, mực đen nét rõ, trên có dấu quan ấn của Lại Bộ, ghi tên người là Dương Hành Giản, phụ tá cho thân vương phủ, thuộc hàng quan lục phẩm. Còn túi bạc là vật phẩm dành cho quan từ ngũ phẩm trở lên, được ban vượt cấp là biểu trưng cho sự tín nhiệm đặc biệt.
Người nọ quỳ xuống hành đại lễ, thở nhẹ nói: “Châu nhi cô nương vạn an! Là công tử Tiểu Hồ phái ta tới.”
Nghe đến đây, nước mắt Bảo Châu bỗng trào ra, nghẹn ngào hỏi: “Ngươi là ai? Huynh ta… huynh đã biết ta chưa chết sao?”
Dương Hành Giản vẫn còn dè chừng nhìn Thập Tam Lang , không trả lời ngay, dáng ngồi ngay ngắn, hai tay đặt lên đầu gối, thần sắc đoan trang, nho nhã như bậc văn sĩ, trái ngược hẳn với thân phục lấm lem bụi đất.
Bảo Châu liền trấn an: “Chú tiểu này đã sớm biết thân phận ta, ngươi cứ nói, không ngại gì đâu.”
Nghe vậy, người kia mới khẽ gật đầu, nghiêm giọng đáp: “Thần là Dương Hành Giản, chủ bộ dưới trướng Thiều vương. Khi điện hạ còn ở U Châu, nghe tin công chúa hoăng thệ liền đau lòng tột độ, suốt ngày chẳng màng cơm nước. Người trước sau đều không tin công chúa đột tử vì bệnh, liền ban tín vật này lệnh cho thần bí mật vào Trường An điều tra chân tướng.”
Bảo Châu oà khóc, Dương Hành Giản cũng rơi lệ vì xúc động. Hai người đối diện mà khóc rống, cảm xúc dâng trào đến cực điểm.
Nàng nức nở hỏi: “Sao giờ ngươi mới đến? Đã điều tra được gì về chuyện ta ‘chết’ chưa?”
Dương Hành Giản nức nở thưa: “Thần thật sự thẹn với lòng, người Thiều vương điện hạ sắp đặt bên cạnh công chúa, toàn bộ đều bị giết rồi.”
“Huynh ấy cũng xếp người theo dõi bên cạnh ta sao?”
Dương Hành Giản lau nước mắt, giọng nhỏ nhẹ: “Điện hạ khi bị vu oan phải lui về U Châu, lòng canh cánh không yên, chỉ sợ công chúa cũng bị kẻ khác hãm hại, vì thế mới âm thầm bố trí tai mắt mong sao có thể nắm bắt tin tức bình an của người từng ngày từng giờ.”
Bảo Châu rơi nước mắt, cười khổ: “A huynh xưa nay thận trọng là vậy, đáng tiếc ta vẫn không thoát được họa sát thân. Thế… khi nào ngươi biết ta còn sống?”
Dương Hành Giản lấy trong ngực ra một mảnh vải được gói cẩn thận. Khi mở ra, bên trong là một chiếc giày nhỏ, dính đầy bùn đất, đầu mũi khảm ngọc nạm vàng, đế cong cong nhọn chính là đôi hài mà nàng từng mang lúc nhập táng.
“Ở Trường An, thần không lần ra được manh mối gì, chỉ tình cờ nghe được lời đồn ngoài cổng An Hóa, có một người điên xưng là Châu nhi công chúa, muốn vào thành nhưng bị gia nhân áp giải đi.”
Bảo Châu đỏ mặt, nhẹ giọng: “Là ta.”
Dương Hành Giản kể tiếp: “Không còn đầu mối nào khác, thần đành lần theo lời đồn, ai ngờ lại gặp chiếc giày này bị vùi trong bùn bên vệ đường. Chiếc hài này dùng vân cẩm quý hiếm dệt thành, hoa văn sắc sảo, màu nhuận rực rỡ, tuyệt chẳng phải thứ dân gian có thể có được, thần vì vậy mới nghi ngờ.”
Bảo Châu nhớ lại đoạn đường khi ấy, từ chùa Thúy Vi lầm lũi đi bộ về Trường An, lòng rối bời, thân thể rã rời. Vì giày chật khó đi, nàng đã tháo ra ném bừa. Không ngờ kẻ trước mắt lại có thể để tâm đến mức đó, nhặt được một chiếc giày nát giữa đồng mà lần ra dấu vết nàng.
Giày dép là đồ riêng tư của nữ nhi, chẳng nên để người ngoài giữ lấy, Dương Hành Giản sau khi cáo lỗi, cung kính trao trả lại cho nàng.
“Thần cải trang làm tiểu thương, đi lại dò xét quanh vùng, mất mấy hôm mới tìm được tung tích công chúa. Khi ấy, linh cữu đã được nhập thổ, thần giật mình trong lòng nghi ngờ, không dám tùy tiện ra mặt, đành âm thầm dõi theo. Mãi đến khi tận mắt chứng kiến công chúa giương cung, thần mới dám chắc là người thật, chứ chẳng phải ai giả dạng.”
Bảo Châu gặng hỏi: “Chủ bộ nếu đã sớm nhận ra ta, vì sao đợi mãi đến hôm nay mới đến gặp, lại còn vào lúc nửa đêm thế này, suýt nữa bị con lừa đá chết?”
Dương Hành Giản mặt bỗng sa sầm, lén nhìn Thập Tam Lang mấy lần, lưỡng lự muốn nói mà không dám, vẻ mặt hết sức kỳ quái: “Thần vốn định sớm ra mặt, nào ngờ… nào ngờ công chúa bị kẻ gian bắt cóc. Thần chỉ là thư sinh yếu đuối, chẳng có sức địch lại, đành theo dõi từ xa, chờ thời cơ.”
Nói tới đây, cuối cùng nhịn không được, ông nghẹn ngào cúi sụp xuống đất, nức nở khóc rống.
“Kẻ kia theo sát công chúa từng bước, thần chẳng dám lại gần. Mắt thấy công chúa chịu nhiều gian khổ, thần tự biết tội lớn muôn phần!”
Bảo Châu đang ngấn lệ, nghe xong mà sửng sốt. Nàng và Thập Tam Lang nhìn nhau, chú tiểu kia cũng chẳng biết nên khóc hay nên cười, mặt mũi lúng túng hết sức.
“Kẻ gian nào? Ai bắt cóc ai?” – nàng hỏi.
Dương Hành Giản giọng nghẹn ngào: “Chính là tên áo xanh dắt lừa ấy! Hắn từng mấy lần giữa đêm đập cửa sổ, ép thần phải khai ra thân phận. Thần cắn răng không chịu, liền bị hắn dùng đủ loại tra tấn, thậm chí còn treo lên cột cờ phơi suốt một đêm. Có lần thần muốn viết thư về cầu cứu Thiều Vương, may mắn nuốt tờ giấy vào bụng mới giữ được bí mật. Xin công chúa xem…”
Ông lật cổ áo, để lộ dấu tay thâm tím hằn ở cổ, hệt như từng bị người ta bóp đến ngạt thở, vết bầm vẫn chưa tan.
“Hai hôm trước, tên kia đột nhiên mất dạng, thần dõi theo mới dám đến nhận người trong đêm. Công chúa, xin mau rời khỏi nơi hiểm ác này cùng thần!”
Bảo Châu chột dạ nhìn sang Thập Tam Lang , hắn cũng co ro bất an, lặng lẽ buông gậy gộc xuống đất.
Hiểu lầm này khiến người ta thật kinh ngạc.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.