Hai người cầm đuốc trò chuyện, lời còn chưa dứt thì từ dưới chuồng ngựa chợt vang lên tiếng hí dài ai oán của con lừa, phá tan màn đêm yên tĩnh.
Thường ngày, vẫn là Vi Huấn trông nom con lừa gầy kia. Từ khi hắn mất tích, hai ngày qua chẳng ai còn tâm trí chăm sóc, cỏ khô cũng bữa đói bữa no. Nó đã sớm nảy lòng bất mãn. Tiếng lừa ré inh tai, kế tiếp là tiếng k** r*n đau đớn của một người đàn ông vọng lên từ dưới chuồng.
Bảo Châu lập tức ngưng lời với Thập Tam Lang , giương cung bước tới cửa sổ, tra tên vào dây, nheo mắt nhắm xuống dưới sân. Người nọ bị con lừa đá thốc một cước vào sườn, loạng choạng bỏ chạy khỏi chuồng, chưa kịp định thần thì trên đầu chợt có luồng gió lạnh vụt qua một mũi tên lao đến xuyên thủng khăn vấn tóc, cắm thẳng như một chiếc trâm lớn vào búi tóc.
Người kia hoảng hốt, sờ l*n đ*nh đầu sờ được cán tên, ngước nhìn lên, thấy một nữ tử đứng sau cửa sổ tầng hai đang giương cung trừng mắt nhìn hắn. Nếu mũi tên kia hạ thấp thêm hai tấc, e là đã mất nửa con mắt. Ý tứ “giơ cao đánh khẽ” lúc này hiểu ra thật rõ ràng.
Người lạ ôm sườn, đau đớn rên một tiếng, thấp giọng nói: “Xin người nương tay! Là công tử Tiểu Hồ phái ta đến thăm hỏi Châu nhi cô nương có an ổn hay không!”
Một câu ấy vừa thốt ra, tim Bảo Châu như nổi trống, đập dồn dập đến mức hỗn loạn cả hơi thở huynh trưởng của nàng, tên là Lý Nguyên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796288/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.