Bảo Châu lúng túng, khẽ liếc sang Thập Tam Lang . Chú tiểu cũng co người lại, vẻ mặt lấm lét, lặng lẽ buông cây gậy dùng để phòng thân xuống đất.
Hiểu lầm này quả là to chuyện.
Thập Tam Lang ấp úng giải thích: “Sư huynh… sư huynh tưởng ngươi là người xấu… Ai bảo ngươi cứ len lén bám theo Cửu Nương! Hỏi cũng không chịu nói, dọa cũng không đi, cứ dai như keo, càng nhìn càng thấy khả nghi. Sư huynh chỉ còn cách ngày đêm canh chừng, sợ ngươi làm điều bất lợi với tỷ.”
Dương Hành Giản tức đến tím mặt, chỉ vào vết bầm trên cổ, lớn tiếng mắng: “Tiểu hòa thượng chớ có ăn nói bừa bãi! Rốt cuộc ai là kẻ ác?! Hắn mấy phen định lấy mạng ta cho hả giận đó!”
Thập Tam Lang thở dài: “Đại sư huynh nếu muốn giết ngươi thì một trăm cái đầu cũng chẳng còn. Hắn chẳng qua thấy ngươi chưa thật sự làm điều gì mờ ám nên mới nương tay mà tha thôi.”
Dương Hành Giản run người vì giận, giọng đầy phẫn uất: “Công chúa ngày ngày âu sầu, khóc không ngớt, đó chẳng phải là vì bị áp chế sao?! Thử hỏi người bình thường có thể sống như vậy ư? Các ngươi sao lại dám trắng đen đảo lộn, nói ngược thành xuôi?!”
Thập Tam Lang bị mắng đến tròn mắt, lắp bắp: “Chẳng qua là tỷ ấy ăn phải trái có sâu thì khóc, không phải tụi ta cố ý khi dễ tỷ ấy đâu…”
Bảo Châu xấu hổ đến đỏ mặt, ho nhẹ hai tiếng che giấu, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Chuyện này thật sự là hiểu lầm… Vi Huấn là người ta thuê
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796289/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.