🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Bảo Châu lúng túng, khẽ liếc sang Thập Tam Lang . Chú tiểu cũng co người lại, vẻ mặt lấm lét, lặng lẽ buông cây gậy dùng để phòng thân xuống đất.

Hiểu lầm này quả là to chuyện.

Thập Tam Lang ấp úng giải thích: “Sư huynh… sư huynh tưởng ngươi là người xấu… Ai bảo ngươi cứ len lén bám theo Cửu Nương! Hỏi cũng không chịu nói, dọa cũng không đi, cứ dai như keo, càng nhìn càng thấy khả nghi. Sư huynh chỉ còn cách ngày đêm canh chừng, sợ ngươi làm điều bất lợi với tỷ.”

Dương Hành Giản tức đến tím mặt, chỉ vào vết bầm trên cổ, lớn tiếng mắng: “Tiểu hòa thượng chớ có ăn nói bừa bãi! Rốt cuộc ai là kẻ ác?! Hắn mấy phen định lấy mạng ta cho hả giận đó!”

Thập Tam Lang thở dài: “Đại sư huynh nếu muốn giết ngươi thì một trăm cái đầu cũng chẳng còn. Hắn chẳng qua thấy ngươi chưa thật sự làm điều gì mờ ám nên mới nương tay mà tha thôi.”

Dương Hành Giản run người vì giận, giọng đầy phẫn uất: “Công chúa ngày ngày âu sầu, khóc không ngớt, đó chẳng phải là vì bị áp chế sao?! Thử hỏi người bình thường có thể sống như vậy ư? Các ngươi sao lại dám trắng đen đảo lộn, nói ngược thành xuôi?!”

Thập Tam Lang bị mắng đến tròn mắt, lắp bắp: “Chẳng qua là tỷ ấy ăn phải trái có sâu thì khóc, không phải tụi ta cố ý khi dễ tỷ ấy đâu…”

Bảo Châu xấu hổ đến đỏ mặt, ho nhẹ hai tiếng che giấu, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Chuyện này thật sự là hiểu lầm… Vi Huấn là người ta thuê làm hộ vệ, hoàn toàn không phải là kẻ gian gì cả, chủ bộ không cần quá lo. Hắn tuy thích trêu chọc người, bề ngoài cũng hơi… hơi khả nghi, nhưng chưa từng có hành vi nào thực sự… tệ bạc với ta.”

Nói đến đây, giọng nàng nhỏ dần, có chút không vững vàng. Thật ra, Vi Huấn nhìn qua đúng là dễ khiến người ta sinh lòng nghi ngại. Một kẻ phiêu bạt không nơi nương tựa, mặt lúc nào cũng nở nụ cười giễu cợt, ai hắn cũng chẳng kính, lời ăn tiếng nói lại thô lỗ. Khi xưa ở chùa Thúy Vi mới gặp, nàng cũng chỉ vì không còn ai để trông cậy mới phải miễn cưỡng nhờ hắn làm hộ vệ. Dọc đường, hắn khiến nàng tức đến phát khóc không dưới vài lần.

Khác hẳn những kẻ giang hồ cục mịch như Lưu Mậu, Hoắc Thất Lang, nàng và Dương Hành Giản vốn xuất thân từ nhà thế tộc, từ nhỏ đã nghe kể bao chuyện về “tôi tớ gian tà át quyền chủ nhân”. Sau loạn Thiên Bảo, thiên hạ đại loạn, lễ nhạc suy vi, nhiều chuyện tỳ nữ soán vị, nô tài bức hại chủ nhân đã chẳng còn là điều hiếm lạ, thậm chí ngay cả hoàng đế cũng từng bị nội giám nắm thóp. Thế nên khi thấy Vi Huấn vô lễ, thái độ bất kính, Dương Hành Giản đoán hắn là hạng nô tài phản chủ, cũng là chuyện dễ hiểu. Huống hồ, công chúa nay thân thế cô độc, tuổi còn trẻ, nhan sắc khuynh thành chẳng phải là đích ngắm dễ bị lạm dụng hay sao?

“Tóm lại, ở đây không hề có chuyện ép buộc hay áp chế gì hết, chủ bộ không cần lo nghĩ quá xa.” – Bảo Châu lên tiếng đính chính.

Dương Hành Giản tuy ngoài mặt kính cẩn vâng lời, song trong lòng vẫn dậy sóng ngờ vực. Trong mắt ông, công chúa vốn ngây thơ lớn lên nơi thâm cung kín cổng cao tường, nay lại rơi vào tay kẻ thô bạo tàn độc, tất phải chịu đủ đòn roi và đe dọa. Chẳng qua nàng sợ hãi, không dám nói thật mà thôi.

Ông nghĩ: “Công chúa là báu vật của hoàng tộc, vậy mà giờ lưu lạc vào tay kẻ gian, chịu đựng khổ nhục không ai hay biết, lại còn phải giả vờ an ổn. Làm thần tử, há có thể không đau lòng? Ta càng phải cẩn trọng, hết lòng bảo vệ, giữ gìn thanh danh và phẩm giá cho trọn vẹn.”

Thiều vương ngày đêm tưởng nhớ muội muội, thương nàng đến phát điên. Giờ đây biết nàng còn sống đã là kỳ tích giữa trần thế. Cho dù thân này có tan xương nát thịt, vượt nước băng rừng, ông cũng quyết phải đưa nàng an toàn trở về U Châu.

Lòng đã rõ ràng, Dương Hành Giản không nói thêm lời nào, chỉ dùng ánh mắt đầy xót xa mà lặng lẽ dõi theo nàng.

Bảo Châu trông thấy ông áo quần tả tơi, thương tích đầy người, nghĩ đến những ngày qua chắc hẳn bị Vi Huấn dằn vặt chẳng ít. Tuy chỉ là hiểu lầm, nhưng một kẻ văn nhược, đến lừa còn không đánh nổi, vậy mà vẫn cắn răng chịu đựng, nhất quyết không khai thân phận nàng, một lòng tìm cách cứu viện như thế chẳng phải là bậc trung thần gan dạ, xứng đáng được huynh trưởng nàng tin tưởng sao?

Nàng cũng thầm thương xót nhìn ông, ánh mắt chan chứa ân tình.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau, trong lòng cùng một niềm đồng cảm.

Bỗng Bảo Châu khẽ “à” lên một tiếng, như sực nhớ điều gì. Thì ra mấy ngày gần đây Vi Huấn hay thất thần, sinh hoạt cũng khác thường thì ra là bởi luôn dè chừng người lạ bám theo. Hắn tưởng Dương Hành Giản là kẻ địch, lại không rõ thân phận, thấy bị theo mãi không dứt, muốn thoát cũng không dễ, trừ phi ra tay ác độc. Hắn rõ ràng không làm, chỉ ngồi rình rập canh chừng, chẳng phải là đang cố nhẫn nại hay sao?

Nghĩ vậy, nàng càng thêm bối rối, cảm thấy mọi việc xung quanh người kia, càng lúc càng trở nên khó đoán.

Giữa lúc trầm tư, bên ngoài chợt vọng tới tiếng nha dịch điều tra. Tiếng bước chân rậm rịch, tiếng quát tháo mỗi lúc một gần…

Dương Hành Giản ngập ngừng rồi hỏi: “Thần có một điều nghĩ mãi không thông, xin hỏi công chúa, người làm sao có thể thoát ra được từ địa cung?”

Bảo Châu thở dài nặng nề:
“Chuyện đó lại là một chuyện kỳ quái, nếu nói ra thì chẳng ai tin. Có dịp rảnh rỗi, ta sẽ kể rõ cho ngươi nghe. Bây giờ, điều phải lo lắng là ta không có giấy tờ chứng minh thân phận. Ngô Trí Viễn vừa ban lệnh đóng thành bắt giặc, nếu tra xét tới nơi này, sợ rằng ta sẽ bị nghi ngờ, phiền toái không nhỏ.”

Dương Hành Giản mỉm cười: “Công chúa không cần lo, thần đến đây là để giải quyết chuyện đó.”

Vừa nói, ông vừa lấy ra một quyển hộ tịch thật, trong đó ghi rõ tên họ, tuổi tác, thân phận của sáu người trong một hộ gia đình.

Ông chỉ tay vào một dòng: “Nữ – Dương Phương Hiết – mười lăm tuổi, con gái”, rồi nói: “Xin công chúa chịu chút thiệt thòi, tạm thời mượn danh nghĩa là nữ nhi của thần.”

Bảo Châu nhận lấy hộ tịch, chăm chú xem kỹ, vui mừng nói: “Ngươi làm việc quả thật chu toàn.” Rồi nàng lại hỏi: “Nhưng Phương Hiết thật sự là nữ nhi của ngươi sao? Hiện giờ người ấy ở đâu?”

Dương Hành Giản đáp, giọng đều đều: “Là trưởng nữ của thần. Năm nọ lâm bệnh nặng rồi mất, nội tử trong nhà vì thương tiếc mà dặn thần giữ nguyên hộ tịch, chưa từng gạch bỏ.”

Bảo Châu nghe xong, không khỏi lặng người. Nhìn Dương Hành Giản thần sắc bình thản, nàng thấy trong lòng dậy lên một nỗi cảm khái khó tả.

Có được tờ hộ tịch này, nàng liền trở thành người dân có danh phận hợp pháp, không còn sợ bị nha lại tra xét. Sau này đi đường, qua trạm kiểm cũng thuận tiện hơn rất nhiều. Chỉ tiếc, giờ phút này Vi Huấn vẫn chưa trở về, khiến lòng nàng không khỏi canh cánh.

Dương Hành Giản hỏi tiếp: “Vậy… tên hộ vệ áo xanh kia hiện giờ đang ở đâu?”

Bảo Châu chau mày, lắc đầu: “Ta cũng không rõ. Hắn chỉ nói ra ngoài giải quyết một việc, rồi mãi không trở lại. Sau đó chẳng bao lâu thì có lệnh đóng cổng thành.”

Dương Hành Giản trầm ngâm. Trong lòng ngờ vực: “Tên áo xanh kia biến mất ngay lúc thành bị đóng, e rằng hắn chính là trọng phạm đang bị truy nã, sợ bị tra xét thân phận nên trốn đi mất. Nếu vậy, việc đóng thành lại vô tình cứu được công chúa.”

Ông vốn là người mưu lược trong phủ thân vương, nghĩ ngợi một lát đã sắp xếp được kế sách, liền nói: “Không cần gấp gáp rời đi trong đêm. Thần sẽ chuyển sang ở tại tiệm nhà họ Tôn, vừa tiện gần gũi để chăm sóc, vừa dễ ứng biến. Chỉ là, tiểu sư phụ đây e phải tạm rời đi nơi khác.”

Thập Tam Lang sửng sốt: “Sao lại thế? Đại sư huynh bảo ta ở lại để chăm sóc Cửu Nương.”

Dương Hành Giản nghiêm nghị nói: “Tiểu sư phụ chưa rõ tình hình, hiện trong thành đang nghiêm tra những tăng nhân từ nơi khác tới. Nếu ở đây, ngươi sẽ khiến công chúa gặp nguy.”

Thập Tam Lang cãi lại: “Ta có giấy tăng tịch, đã đăng ký ở chùa Liên Hoa, không phải là tăng nhân lang thang.”

Dương Hành Giản vờ ngạc nhiên: “Gì cơ? Đã đăng ký tại chùa Liên Hoa mà ngươi không trở về? Giờ quan phủ đã giam lỏng toàn bộ tăng nhân trong chùa, nếu ngươi còn lang thang bên ngoài, sẽ bị xem là lẩn trốn rồi liên lụy đến công chúa!”

Bảo Châu giật mình: “Sao lại như vậy? Ngươi mau nói rõ ràng.”

Dương Hành Giản gật đầu giải thích: “Chùa Liên Hoa chính là nơi xảy ra vụ mất trộm bảo châu. Tăng nhân trong chùa đều bị nghi ngờ. Những người như ngươi dù là tăng tạm đăng ký cũng bị xem như người trong chùa. Hiện phần lớn đều bị giữ lại trong chùa, không được ra ngoài, chờ kết quả điều tra.”

Bảo Châu lo lắng, biến sắc: “Hắn đã ghi danh, có chữ lưu tại tăng đường. Nếu bị bắt ngoài chùa, chắc chắn sẽ bị quy là bỏ trốn, tội trạng càng nặng!”

Dương Hành Giản gật đầu: “Phải lập tức trở về chùa điểm danh. Cứ nói ở nhà thí chủ nghỉ nhờ vài hôm, ngươi còn nhỏ tuổi, chắc sẽ không bị nghi ngờ.”

Thập Tam Lang vẫn chần chừ: “Ta đi rồi, Cửu Nương phải làm sao?”

Bảo Châu gắt: “Đệ hiểu gì chứ! Bị bắt làm tội nhân sẽ bị tra khảo đòn roi, không phải chuyện chơi!”

Thập Tam Lang điềm nhiên: “Đệ từ nhỏ đã bị đánh quen rồi, không sợ.”

“Đệ nói bậy! Tra khảo không phải là đánh đòn bình thường! Đó là cực hình! Đệ muốn chết sao!”

Bảo Châu quýnh quáng, vội vàng lôi một chiếc tay nải ra, đem đồ đạc cần dùng và một ít lương khô gói gọn, nhét vào tay Thập Tam Lang : “Xem kỹ còn thiếu gì không. Trời vừa sáng, lập tức đến chùa Liên Hoa điểm danh. Nhớ phải tỏ ra ngây thơ, nói mấy hôm nay ra ngoài hóa duyên, vừa nghe tin nha dịch sắp tra xét thì vội chạy về.”

Thập Tam Lang còn lưỡng lự: “Đệ đi rồi, ai chăm sóc Cửu Nương?”

Dương Hành Giản bước tới, dịu giọng khuyên nhủ: “Ngươi đi, công chúa mới được an toàn. Nếu bị bắt tại khách đ**m, tất nhiên sẽ bị giải về nha môn tra xét thân phận, lúc ấy mọi người sẽ bị liên lụy. Dù tiểu sư phụ có cứng đầu gan dạ, nhưng công chúa là người cao quý, sao có thể bị mang gông xiềng, chịu nhục giữa phố chợ?”

Thập Tam Lang nhất thời sững người, không biết nên làm sao.

Vi Huấn không có mặt, một mình hắn tuổi còn nhỏ, đầu óc đơn giản sao có thể địch nổi một người cáo già mưu lược như Dương Hành Giản. Vị tham mưu này chỉ vài lời đã nhìn thấu lòng hắn, biết rõ hắn quan tâm đến Bảo Châu, liền mượn cớ mà sắp đặt đâu vào đó.

Khi trời vừa sáng, dưới sự thúc giục của Bảo Châu, Thập Tam Lang rời khỏi khách đ**m, quay lại chùa Liên Hoa điểm danh.

Dương Hành Giản thì cho gọi một tiểu đồng, chuyển hành lý từ quán trọ khác về, lấy danh nghĩa là phụ thân Phương Hiết, chính thức dọn vào tiệm nhà họ Tôn, trở thành người giám hộ mới của nàng.

Ông đã bỏ công dò xét, đối phó trăm mối hiểm nguy, cuối cùng cũng đưa được công chúa thoát khỏi tay “kẻ gian”, cắt đuôi bọn theo dõi, che chở nàng dưới cánh mình. Trong lòng hân hoan nhẹ nhõm, bao nhiêu vết thương bị đánh, bị lừa đá lúc này cũng thấy không còn đau nữa.

Chỉ có một điều khiến ông thấp thỏm là chuyện phải giả làm phụ thân của công chúa. Dù biết là tình thế bắt buộc, nhưng trong lòng vẫn thấy như phạm phải điều bất kính, chẳng khác nào tự rút ngắn thọ mệnh của mình.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.