Hoắc Thất Lang thấy mỹ nhân đôi mày nhíu chặt, nước mắt còn đọng trên má, lòng bỗng sinh thương xót. Nàng chẳng chút ngần ngại, bước đến trước mặt nàng, ngồi xếp bằng xuống, giọng dịu dàng hỏi han: “Sao lại khóc đến thế? Có điều gì uất ức, cứ nói với Hoắc Thất một tiếng. Nàng mà khóc kiểu ấy, lòng ta cũng đau như ai cắt.”
Dương Hành Giản vừa nghe xong liền sa sầm nét mặt, quay ngoắt sang Vi Huấn, trừng mắt như muốn thiêu người. Cái lườm kia như muốn nói rõ: Ngươi rốt cuộc tìm đâu ra thứ này, miệng lưỡi bỡn cợt, mang tới giúp lúc này?
Vi Huấn cũng thoáng hối hận. Lẽ ra lúc vào thành nên xé miệng nàng trước đã rồi hãy dẫn theo. Nhưng nghĩ lại, nàng ấy có thể không chút đổi sắc mà buông lời cợt nhả như không, há chẳng phải cũng là một bản lĩnh? Lúc này việc cứu người cấp bách, bên cạnh không ai có thể che chở cho Bảo Châu, cũng chỉ đành tạm nhẫn nại một lúc rồi xoay mình đi ra ngoài dò xét địa hình.
Hoắc Thất Lang không chỉ dung mạo tiêu sái, phóng khoáng lại còn có bản lĩnh trời sinh gặp ai cũng dễ trò chuyện, chẳng mấy câu đã khiến người cảm mến. Bảo Châu biết nàng là đồng môn với Vi Huấn, lại chính tay hắn mời đến giúp, trong lòng liền vơi bớt cảnh giác. Lo lắng ngập lòng, nàng liền cất tiếng hỏi gấp: “Thập Tam Lang có thể chịu nổi roi đòn trong ngục không?”
Hoắc Thất Lang liền cười trấn an:
“Tiểu cô nương chưa rõ việc luyện võ chúng ta. Tiểu đầu trọc ấy tu tập là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796313/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.