Khi hừng đông vừa lên, bọn nha dịch phát hiện thi thể không đầu của Bảo Lãng nằm giữa sân lớn huyện nha.
Ngô Trí Viễn chỉ khẽ thở dài, biết rằng con đường làm quan của mình từ đây đã chấm dứt. Không những để mất dạ minh châu dâng tiến, mà còn để sứ bị sát hại ngay dưới mắt mình. Tin đồn ly kỳ về xà yêu báo thù, về quỷ thần chém người lan khắp dân gian, không thể nào dập tắt, mà cả đám thuộc hạ cũng hoang mang không dám tiếp tục điều tra.
Vụ án từ giết rắn đoạt châu đến giết người điên loạn, cuối cùng lại kết thúc bằng một xác chết không đầu. Rắn trắng hóa rồng, ma chướng tan biến, mọi việc như đã vượt khỏi phạm trù người đời có thể lần ra manh mối.
Cái đầu của Bảo Lãng không lâu sau được người tìm thấy, đặt ngay tại tầng bảy tháp Phật trong chùa Liên Hoa nơi từng đặt dạ minh châu bị mất. Trên đầu gã, lưỡi đao kim cương Hàng Ma của Vi Đà Bồ Tát cắm xuống như vừa từ trời giáng hạ. Khuôn mặt vặn vẹo kia, đặt dưới chân Bồ Tát đang dẫm lên thanh quỷ, tựa như chính ngài trừng phạt, chấm dứt mọi d*c v*ng, chấp niệm và điên loạn của kẻ phàm tục.
Và lạ thay, dù xác đã hiện rõ, tháp vẫn đóng kín như cũ, không một dấu hiệu bị phá. Vụ án tới đây, chẳng còn ai muốn tra thêm.
Về phần cha con Dương thị cả hai lặng lẽ biến mất, không tới truy vấn, cũng chẳng ai dám hỏi han. Kinh hãi chưa dứt, người trong thành chỉ mong yên thân.
Cửa thành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796321/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.