"Con nói cái gì!" đột nhiên từ Tây Vực Dạ Ngưng Bảo truyền ra tiếng gầm giận dữ.
Thanh âm này rõ ràng là thuộc về Sở Lăng .
"Cha, con nói..." Sở Văn Xuyên nhìn trộm lão cha nhà mình, bên cạnh còn có Yến Thanh Dịch đứng ủ rũ: "Chúng con cùng vợ chồng Tứ đệ bị tách ra, Tứ đệ hình như bị thương nặng, hắn cùng Tiểu Tiểu .." Sở Văn Xuyên nuốt một ngụm nước miếng: "Nhảy xuống vách núi, lành ít dữ nhiều."
Ngày đó, nữ sát thủ kia hình như không có ý đối địch cùng bọn họ, chỉ là ngăn cản hai người họ, kéo dài thời gian, cho đến khi Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu nhảy xuống vách núi, nữ sát thủ kia mới bỏ chạy. Sau đó hắn giết vài người phía sau tham gia vây bắt Lệ Thú, nhưng để lại cho bọn hắn cũng chỉ là tin tức Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu nhảy xuống vách núi.
Vốn bọn họ còn ôm một chút hi vọng đi tìm dưới đáy vực, nhưng cái vách núi này phủ đầy bạch cốt âm trầm, xung quanh còn có kên kên xây tổ, lang sói vờn quanh, cho dù có chết cũng không tìm được thi thể...
Mặt Sở Lăng lại biến sắc, cuối cùng suy sụp thở dài, phảng phất thoáng chốc như già đi mười mấy tuổi, đứa con duy nhất của Tam đệ kết nghĩa cứ như vậy rơi xuống vách núi mà chết, nguyên nhân còn là vì bọn họ không có tiền ở trọ, không thể không cắm trại bên ngoài mà gặp phải mai phục.
Điều này có phải là việc đáng chê cười hay không?
Lúc này Sở Lăng đang suy sụp nên không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-hiep-rat-ngheo/1158422/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.