Bà cầm một tấm thẻ đưa cho Lê Kiến Mộc: "Đại sư, hôm nay thật sự cảm ơn cô."
Lê Kiến Mộc gật đầu nhận lấy.
Cô ngáp một cái, sau đó nhìn Dư Tiểu Ngư đang cau mày:
"Có chuyện gì thì cứ liên hệ với tôi. Nếu là giúp cảnh sát phá án thì... tôi giảm giá 20%. Tôi đi trước đây."
Dư Tiểu Ngư: "..."
Anh ta nhìn theo bóng lưng cô, rồi quay sang hỏi Hạ phu nhân:
"Dì, trong thẻ có bao nhiêu tiền vậy?"
Hạ phu nhân chớp mắt: "100 vạn."
Dư Tiểu Ngư: "..."
Hạ phu nhân thấy anh ta im lặng thì hơi thấp thỏm: "Làm sao vậy? Có phải ít quá không?"
Dư Tiểu Ngư lắc đầu, thở dài trong lòng.
Không ít đâu dì ơi! Đừng nói là giảm 20%, cho dù bọn cháu có bán cả cục cảnh sát này đi cũng không gom đủ số tiền đó!
Khi Lê Kiến Mộc và Phù Tang từ bệnh viện trở về trường, trời đã sáng.
Cô đón ánh bình minh đầu tiên trong ngày tại một quán nhỏ trước cổng trường.
Có nhiều quầy hàng bán đồ ăn sáng, nhưng số sinh viên dậy sớm ăn sáng không nhiều, khiến khu vực này trông hơi thưa thớt.
Lê Kiến Mộc gọi một bát tào phớ nóng hổi, thêm một phần bánh quẩy giòn rụm.
Tào phớ trơn mềm, vị ngọt thanh, ăn vào cảm giác cực kỳ thỏa mãn.
Đang ăn, ánh mắt cô bỗng liếc về phía đường lớn, rồi dừng lại.
Cách đó không xa là một khách sạn nhỏ nằm ở khu phố sau trường. Nơi này thường xuyên có các đôi tình nhân trong trường ghé qua.
Ngay lúc đó, cửa khách sạn mở ra.
Triệu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-lao-huyen-hoc-livestream-boc-gach/2698093/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.