🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thật lâu sau, Tô Chính Quang mới sững sờ nói thầm: “Thì ra, đầu óc không rõ ràng chính là tôi?” Vậy trạng thái trước đó của ông ấy mọi người đều say chỉ có ông ấy tỉnh táo, chẳng phải là thành tôm tép nhãi nhép sao?
Giày vò nhiều ngày như vậy, thì ra, thằng hề lại là chính mình?
Ông ấy đã nói mà, con gái của ông ấy sao có thể ưu tú như vậy? Gặp một người lại kéo lệch lạc một người!
Hoá ra đây mới là nguyên nhân thật sự?
Lần này ngược lại khiến cho tất cả mọi chuyện đều chống lại nhau.
Tô Chính Quang phiền muộn rồi.
Tô Chính Quang tự bế rồi.
Tô Chính Quang nghịch bùa Không Gian không buông tay rồi. . .
Diêu Nguyệt tức giận suýt chút nữa thì ngất đi: “Ông ông ông, ông là muốn tức chết tôi à!”
Bà ấy giành lại cái túi, ném sang một bên: “Chơi cái gì mà chơi? Con trai của ông gặp chuyện không may rồi, ông còn có tâm tư chơi?”
Tô Chính Quang còn chưa tiếp nhận xong sự thật bản thân mình đầu óc không rõ ràng, lại bối rối?
“Không phải đêm qua Giang Nguyên trở về rồi sao? Tại sao lại xảy ra chuyện rồi hả?”
Diêu Nguyệt đưa tay ấn mi tâm, sau đó kể lại chuyện của Tô Giang Nguyên.
Đêm nay.
Tô Chính Quang thành công mất ngủ.
Thật vất vả mới tiếp nhận được chuyện của Tô Cẩm, nào ngờ tới, con mình lại trở nên không bình thường.
Làm sao cứ quanh đi quẩn lại, chung quy lại cứ có một đứa không bình thường?
Ngày hôm sau.
Tô Chính Quang đôi mắt quầng thâm đứng trước mặt Tổ Sư Gia.
Ông ấy nhỏ giọng nói: “Tổ Sư Gia? Con trai của con không có chuyện gì chứ?”
Tổ Sư Gia không để ý đến ông ấy, ông ấy tiếp tục lẩm bẩm: “Con gái của con có phải thật sự rất lợi hại như vậy hay không?”
Tổ Sư Gia: “. . .” Ngươi nhìn ta có thể nói chuyện được sao?
Tô Chính Quang lẩm bẩm trong chốc lát, Sở Lâm đã xuất hiện, hiện tại mỗi ngày anh ta đều phải dậy sớm, sau khi rửa mặt, chuyện *****ên chính là đến quét dọn Huyền Thanh quán.
Phải để cho phòng của Tổ Sư Gia sạch sẽ.
Nhìn thấy Tô Chính Quang đứng đó, Sở Lâm kinh ngạc đi qua, thấy vẻ mặt ông ấy không đúng lắm, Sở Lâm nghĩ một chút, lên tiếng an ủi: “Tô tiên sinh, đừng quá lo lắng, sư phụ tôi rất lợi hại, chuyện của Tô thiếu gia, khẳng định có thể giải quyết tốt đẹp.”
Tô Chính Quang giương mắt nhìn về phía Sở Lâm: “Cậu quen biết với A Cẩm thế nào vậy?”
Sở Lâm: “Người mẹ kế độc ác kia của cháu hạ độc thủ với cháu, may mà vận khí của cháu tốt, gặp được sư phụ, sư phụ đã cứu cháu một mạng!”
Tô Chính Quang: “. . .” Đừng nói nữa, trong lòng đang đau xót.
Thảo nào mấy đồng bạn hợp tác với ông ấy đều nói ông ấy có phúc lớn.
Thì ra, ông ấy thật sự tốt số!
Con gái ông ấy lợi hại như thế, những ngày gần đây, ông ấy lại coi cô là bệnh nhân đầu óc có vấn đề. . . Vừa nghĩ tới những hành vi kia của mình, Tô Chính Quang lại bắt đầu đau lòng.
Ông ấy thở dài, lại hỏi: “Chuyện của Giang Nguyên. . .”
Sở Lâm trầm tư chớp mắt một cái: “Tình hình cụ thể không tiện tiết lộ, chú vẫn nên hỏi sư phụ cháu đi.” Ngộ nhỡ có điều không nên nói, nếu anh ta lỡ miệng xảy ra sự cố, chẳng phải là sẽ thêm phiền phức cho sư phụ hay sao?
Tô Chính Quang đột nhiên rơi vào trầm mặc.
Chuyện này không phải là ngại hỏi Tô Cẩm sao? Trước đó đã làm sai nhiều như vậy. . . Ông ấy da mặt mỏng, không biết nên hỏi thế nào.
Vào lúc ông ấy do dự, Tô Cẩm cũng đi ra từ bên trong.
Sở Lâm nhắc nhở: “Tô tiên sinh, sư phụ cháu đi ra rồi.”
Dứt lời, Sở Lâm cúi đầu quét dọn đạo quán nhỏ.
Tô Chính Quang nhìn sang Tô Cẩm, vẻ mặt không khỏi có chút xấu hổ: “. . .” Ông ấy hẳn là nên đi nói lời xin lỗi trước chứ? Hay là nói lời xin lỗi?
Tô Chính Quang thở dài thật sâu, sau đó kiên trì đi vài bước về phía Tô Cẩm: “A Cẩm, chuyện lúc trước là do cha hiểu lầm, là cha có lỗi với con, chưa làm rõ tình hình, còn thiếu chút tạo thành không ít phiền phức cho con.”
Tô Cẩm hoảng hốt, hôm nay Tô tiên sinh có vẻ không quá bình thường.
Cô lui lại một bước, hỏi: “Chuyện của Tô Giang Nguyên cha biết rồi à?”
Tô Chính Quang khẽ gật đầu: “Tối hôm qua đã biết rồi.”
Vừa dứt lời, trong nháy mắt khuôn mặt của Tô Cẩm căng lên: “Tô tiên sinh! Đừng chơi bài tình cảm với con!”
Tô Chính Quang: “?”
Tô Cẩm: “Bất kể cha nói cái gì, con cũng khó có khả năng giảm giá cho cha! Chi phí cho chuyện của Tô Giang Nguyên, chắc chắn là một chút cũng không thể bớt.”
Tô Chính Quang nổi lên cảm xúc hồi lâu: “…”
Tô Cẩm vứt xuống câu nói này, nhấc chân rời đi, lúc đi ngang qua Tổ Sư Gia, Tô Cẩm dừng bước một chút, lại quay đầu thắp ba nén hương.
Nhìn thấy hương khói bụi đứt quãng, Tô Cẩm khẽ nhíu mày.
Xem ra chuyện lần này, không đơn giản.

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.