🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Dùng linh hồn dưỡng tà vật 1
Thấy mấy thứ vây xung quanh hai người bọn họ đang tí tách ***** miếng.
Tô Cẩm chán ghét cau mày.
Cái thứ đồ chơi này quá buồn nôn rồi…
Trong đó có một tên còn to gan bay thẳng về phía Tô Cẩm, Tô Cẩm suýt chút nữa bị hun ngất đi.
Cô che miệng che mũi lại, vung tay ném ra một lá bùa Thiên Lôi.
Đến cả nói nhảm cũng chẳng cần, một lá bùa ném ra, toàn bộ quỷ xung quanh hai người liền hồn phi phách tán.
Trong phút chốc, Sở Lâm cảm giác nhiệt độ quanh cơ thể đang chậm rãi tăng lên, khí lạnh dần tiêu tán.
Sở Lâm háo hức nhìn sang Tô Cẩm, ôi, phải đến khi nào anh ta mới có thể lợi hại giống như sư phụ đây chứ?
Chỉ phất tay một cái, đã giải quyết xong mấy thứ này rồi.
“Anh có muốn lui ra không?” Tô Cẩm hiếm khi tỏ ra quan tâm đồ đệ của mình.
Sở Lâm cảm động không thôi: “Có sư phụ ở đây, tôi yên tâm rồi!”
Tô Cẩm: “…” Chỉ sợ anh làm vướng tay vướng chân thôi, anh nghĩ nhiều rồi.
Tô Cẩm dẫn Sở Lâm đi lên lầu, vừa mới đi tới tầng hai, Sở Lâm đã cảm thấy là lạ: “…” Toà nhà này rất có vấn đề.
Ngay cả anh ta cũng nhận ra, có thể thấy được sức ảnh hưởng của Trương Nguyệt lớn đến mức nào, cả người anh ta như có như không đột nhiên thấy nóng nảy.
Tô Cẩm tiện tay ném một nắm bùa vào tay Sở Lâm: “Tự bảo vệ mình đi.”
Sở Lâm khẽ giật mình: “?” Bùa này không phải tốn tiền sao? Tại sao lại cho anh ta nhiều như vậy?
Có điều, Sở Lâm vẫn rất cơ trí lấy ra một lá bùa nhét vào trong ngực, còn mấy lá bùa khác thì cất kỹ.
Anh ta biết mà, sư phụ vẫn rất quan tâm đến anh ta.
Tô Cẩm vẻ mặt bình tĩnh bước lên tầng ba, tầng ba rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khác thường. Nếu dựa theo tình huống ở tầng hai mà nói thì ở tầng ba lẽ ra phải nguy hiểm hơn, lại không ngờ rằng ở tầng ba lại chẳng xảy ra chuyện gì hết.
Sở Lâm không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm sư phụ cho mình nhiều bùa như vậy chẳng lẽ là cố ý hù doạ mình à?
Đang mải suy nghĩ, ngay lúc anh ta sắp đi theo lên đến tầng bốn, còn một bậc thang cuối cùng, anh ta vừa giẫm lên thì liền cảm giác được xúc cảm dưới lòng bàn chân không đúng lắm.
Anh ta theo bản năng nhìn Tô Cẩm.
Khoảng cách giữa anh ta và Tô Cẩm vốn dĩ rất gần, rõ ràng chỉ vươn tay là có thể chạm đến, nhưng chỉ trong chớp mắt lại đột nhiên bị kéo xa.
Sở Lâm vươn tay muốn nắm lấy góc áo Tô Cẩm nhưng giữa hai người giống như có thêm một tầng kết giới, anh ta không có cách nào chạm tới Tô Cẩm được.
Thậm chí cả người đột nhiên mất trọng lượng, thân thể không kiểm soát được rơi thẳng xuống.
Phía dưới, là một vùng tăm tối.
Sở Lâm thầm kêu không tốt: “…” Quả nhiên, mình vui mừng quá sớm mà…
Đứng tại bậc thang đầu tầng bốn, Tô Cẩm bình tĩnh quay đầu nhìn lại: “Đồ đệ ngoan, cố gắng trải nghiệm kiến thức cho tốt đi.”
Lần thử thách nho nhỏ này cứ coi như là luyện tập.
Giống như người ta vẫn nói, ngọc bất trác bất thành.
Còn nữa, cô đã cho Sở Lâm rất nhiều lá bùa, anh ta có thể bình yên vô sự trở ra.
Giữa lông mày Tô Cẩm mang mấy phần ý cười.
Cô ung dung đi đến trước cửa nhà Trương Nguyệt, rất lễ phép đưa tay gõ cửa.
Khoảng nửa phút sau, cửa phòng từ bên trong mở ra, đập vào tầm mắt Tô Cẩm là một bà lão tóc hoa râm.
Tô Cẩm nhìn người này với vẻ dò xét, cô nói: “Chắc bà là mẹ của Trương Nguyệt phải không?”
Trương Nguyệt hơn hai mươi tuổi, mẹ của cô ta có lẽ là khoảng chừng bốn mươi năm mươi tuổi.
Nhưng người trước mắt lại tóc hoa râm, ngay cả bước chân cũng loạng choạng giống như một bà già bảy mươi tám mươi tuổi vậy.
Mẹ Trương nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tô Cẩm, đáy mắt hiện lên dị dạng: “Cô bé, bà là bà nội của Trương Nguyệt. Cháu xem bà lớn tuổi thế này, sao lại có thể là mẹ con bé được chứ?”
Bà ta vừa nói vừa ho khan mấy tiếng: “Cô bé có quen với Trương Nguyệt nhà bà à?”
“Chưa gặp bao giờ, cháu đến đây để tìm cô ấy.” Tô Cẩm bình tĩnh nói, trong giọng điệu có chút ngây thơ: “Cô ấy nói rằng cô ấy có cách để hoàn thành tâm nguyện của cháu.”
“Hoá ra là thế, vậy cháu đi vào nhà với bà đi.” Mẹ Trương lùi lại một bước, bước sang một bên nhường đường cho Tô Cẩm.
Tô Cẩm mỉm cười, không hề có chút cảnh giác nào bước vào nhà.
Dù sao thì ai sẽ sinh lòng cảnh giác với một bà già mà thậm chí đi đường còn không vững đâu chứ?
Khoảnh khắc khi Tô Cẩm đi tới, cái đầu rũ xuống của mẹ Trương đột nhiên ngẩng lên, thậm chí trong đôi mắt bà ta cũng loé lên ánh sáng của thợ săn đang bắt con mồi.
Chỉ có điều, ai là con mồi ai là thợ săn còn chưa biết…
Mẹ Trương đóng cửa lại, từ từ quay người lại.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.