🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Không câu được cá lớn 1
Diêu Nguyệt nói chuyện với Tô Giang Nguyên một lúc lâu mới dừng lại.
Lúc này Tô Giang Nguyên mới hiểu rõ hơn về Tô Cẩm.
Em gái quá thảm, từ nhỏ đã phải sống khổ cực trên núi, đến khi lớn lên thì sư phụ nuôi dưỡng em gái lại cưỡi hạc về trời, mà em gái lại phải gánh cả Huyền Thanh Quán trên đôi vai gầy của mình.
Không chỉ vậy, còn thu một đồ đệ không đáng tin cậy.
Tổng kết: Anh ấy cần phải quan tâm che chở A Cẩm nhiều hơn!
Vẻ mặt anh ấy nghiêm túc: “Mẹ yên tâm, sau này nhất định con sẽ chăm sóc A Cẩm thật tốt.”
A Cẩm nhà mình đã vất vả như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáng yêu như thế, thật là hiếm có.
“Mà lần này A Cẩm vì để cứu con mà phải lặn lội đường xa như vậy, cho dù con không biết tình huống lúc đó thế nào nhưng con đoán chắc nhất định A Cẩm đã phải đối mặt với chuyện rất nguy hiểm. A Cẩm vì con mà bất chấp nguy hiểm, chút tình cảm này nhất định con sẽ luôn ghi tạc trong tim!”
Lúc này, bộ lọc Tô Giang Nguyên nhìn Tô Cẩm dày như tường thành.
Diêu Nguyệt mấp máy môi, định nói thêm gì, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Tô Giang Nguyên như thế bà ấy lại ngại không dám nói thẳng.
Cuối cùng, chỉ chuyển thành xoa đầu an ủi anh ấy: “Đêm nay con nhớ nghỉ ngơi cho tốt.”
Tô Giang Nguyên lắc đầu, trịnh trọng nói: “Không, A Cẩm đã làm nhiều việc cho con như vậy, con phải mau chóng tới gặp A Cẩm!”
Giờ đây, trong lòng anh ấy tràn đầy niềm vui, cả người cũng tràn ngập tinh thần.
Diêu Nguyệt: “…”
Tô Giang Nguyên đứng dậy khỏi giường, ngượng ngùng nhìn Diêu Nguyệt: “Con phải đi tắm rửa thay quần áo, phải sạch sẽ đi gặp A Cẩm.” Nói bóng nói gió tức là mẹ mau đi đi.
Khóe miệng Diêu Nguyệt giật giật, được rồi, con trai đã thích A Cẩm như vậy, sau này hai anh em nhất định sẽ ở chung rất hòa thuận.

Mười phút sau.
Tô Giang Nguyên bước ra khỏi phòng, cả người thần thái sáng láng.
Diêu Nguyệt đang ngồi trong phòng khách ăn cháo, thấy anh ấy bước ra liền nói: “A Cẩm chưa ngủ, đang ở ngoài sân.”
Nghe vậy, Tô Giang Nguyên vội chạy ra ngoài.
Lúc này Tô Cẩm và Sở Lâm mới báo cáo mọi việc cho Tổ Sư Gia xong.
Sở Lâm nói nhảm hơi nhiều, đứng bíp bíp rất lâu, Tô Cẩm thậm chí còn cảm nhận được nỗi ưu thương của Tổ Sư Gia nữa.
Nếu còn tiếp tục như vậy, sợ là Tổ Sư Gia sẽ nhảy ra cho Sở Lâm một gậy…đánh bất tỉnh rồi mới yên.
Sở Lâm ngước lên, liền thấy quỷ xui xẻo số bốn.
Anh ta vội vàng nhắc nhở Tô Cẩm: “Sư phụ, tiền của cô chạy tới!”
Tô Cẩm: “?” Tiền của cô còn cất kỹ đây này, sao có thể chạy được?
Lại ngẩng đầu lên, được lắm, Tô Cẩm thật đúng là nhìn thấy tiền của mình đang đi về phía này.
Tiền của cô đi tới trước mặt, vui vẻ nhìn cô.
Tô Cẩm mỉm cười với anh ấy: “Nhìn anh có vẻ không tệ rồi.”
“Đúng vậy, nhờ có A Cẩm cứu anh. Tình cảm của A Cẩm đối với anh, anh sẽ luôn khắc sâu trong lòng mãi mãi không quên…” Tô Giang Nguyên xúc động nói.
Lời này rơi vào tai Tô Cẩm, cô liền phản ứng: Tô thiếu gia nói mấy lời này thật êm tai.
Nhưng mà, cho dù là anh em ruột cũng phải tính toán sổ sách cho rõ!
Tô Cẩm biểu thị, mình sẽ không bị mấy viên đạn bọc đường này lừa gạt đâu.
Cô lấy điện thoại ra và nói: “Đừng nói nữa, không giảm giá!” Tôi là cỗ máy kiếm tiền vô cảm!
Tô Giang Nguyên khẽ sửng sốt: “?”
Sở Lâm nói thẳng: “Một giá thôi, hai mươi triệu.”
Anh ta nghiêm túc giải thích: “Tô thiếu gia, chuyện anh gặp phải lần này không phải là chuyện phiền toái bình thường. Anh cũng không biết để giải quyết vấn đề của anh mà sư phụ tôi đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức đâu. Tất nhiên cái giá hai mươi triệu này có hơi cao, nhưng mệnh của Tô thiếu gia anh phải đáng với cái giá này.
Anh có biết anh họ Lục Chi Ninh của tôi không? Còn có ông dượng xui xẻo Lục Chiêu Hòa của tôi nữa, chuyện của Lục gia bọn họ đều là do sư phụ tôi giải quyết hết đấy!
Cái giá hai mươi triệu này tuyệt đối là cái giá phải chăng! Nếu không phải quan hệ giữa anh và sư phụ tôi không giống bình thường thì ít nhất cũng phải hai mươi lăm triệu, hơn nữa còn không nhất định sẽ mời được sư phụ tôi đích thân ra tay!”

Không câu được cá lớn 2
Sở Lâm mở mồm nói bậy một phen, khiến Tô Cẩm nhìn mà chỉ có thể than thở.
Khá lắm, tên đồ đệ này thật biết cách lấy tiền!
Xem ra là một hạt giống tốt để làm ăn!
Trong lòng Tô Cẩm thầm quyết định, sau này lúc thu tiền nhất định phải mang theo Sở Lâm.
Không nói những cái khác, cái thủ đoạn tăng giá này thật sự không thể tuyệt hơn!
Chuyện của Lục Chi Ninh cũng chỉ thu có mười lăm triệu.
Đến chỗ này của Tô Giang Nguyên, trực tiếp tăng thêm năm triệu nữa…
Tăng khá thật!
Tô Giang Nguyên nhìn Sở Lâm, lại nhìn Tô Cẩm không nói gì, vành mắt anh ấy ửng đỏ đi tới trước mặt Tô Cẩm: “A Cẩm, là anh vô dụng, đã khiến em phải nhọc lòng rồi.”
Tô Cẩm lắc đầu: “Đừng bận tâm.” Cứ đưa tiền là được.
Thấy Tô Giang Nguyên lại bắt đầu chơi bài tình cảm, Tô Cẩm có chút bất đắc dĩ: “Anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, thật sự không giảm giá.”
Tô Giang Nguyên nghe thấy như thế, đau lòng không thôi.
Nhìn xem, Huyền Thanh Quán đã ép đôi vai nhỏ của A Cẩm nhà anh ấy thành gì rồi này?
A Cẩm lại phải vì tiền mà khổ cực như vậy?
Tô Giang Nguyên lấy ra một tấm thẻ: “A Cẩm, trước đó anh chuẩn bị cho em một ít quà tặng nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Trong tấm thẻ này có ba mươi triệu, hai mươi triệu là phí tổn để em giải quyết chuyện lần này, còn lại mười triệu em cứ cầm làm tiền tiêu vặt trước đã, tuyệt đối đừng làm khổ mình. Tuy rằng Tô gia chúng ta không phải là nhà giàu siêu cấp gì nhưng tiền tiêu vặt vẫn phải có, nếu em thiếu gì cứ nói với anh.”
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Tô Cẩm sững sờ trong mấy giây.
Mười triệu tiền tiêu vặt???
Quỷ xui xẻo số bốn…À không, gã công tử Bạc Liêu…A cũng không đúng, cái ông anh hời này cô nhận rồi!
Tô Cẩm nhận tấm thẻ, thái độ bởi vậy cũng tốt hơn mấy phần.
“Tổ Sư Gia sẽ phù hộ cho anh.”
Có câu nói quân tử không vì năm đấu gạo mà khom lưng, nhưng mà Tô Cẩm cô cũng không phải quân tử, vì mười triệu mà cười một cái, cô cũng rất vui lòng!
Sở Lâm thấy Tô Giang Nguyên hào phóng như thế, anh ta *****̃ng rất hài lòng.
Dù sao thì khoảng cách tới mục tiêu xây dựng một Huyền Thanh Quán cực lớn lại gần thêm một bước.
Tô Cẩm kéo tay Tô Giang Nguyên đi tới trước mặt Tổ Sư Gia: “Anh thắp một nén nhang cho Tổ Sư Gia đi.”
Tô Giang Nguyên: “Được.”
Thái độ anh ấy thành kính, lúc dâng hương cũng rất thuận lợi.
Lúc Tô Chính Quang đi ra nhìn thấy cảnh tượng hài hòa như thế.
Thành thật mà nói, ông ấy thấy hơi ghen tỵ.
Rõ ràng là con gái ruột của mình, tính ra cô chỉ có quan hệ máu mủ với ông ấy thôi.
Nhưng cuối cùng… con gái lại thân với mọi người hơn so với ông ấy.
Tô Chính Quang thở dài, tại sao lại trở thành như vậy chứ?
Lúc này Diêu Nguyệt bước tới nói ẩn ý một câu: “Ao ước sao? Đố kỵ sao? Còn không phải bởi vì anh ngốc à?”
Đầu óc không thông suốt, giờ đã hối hận chưa?
Tô Chính Quang tức giận hừ một tiếng, xoay người rời đi, ông ấy muốn về ngủ một giấc, mặc kệ mấy chuyện vớ vẩn này!
Dâng hương xong, Tô Cẩm đưa cho Tô Giang Nguyên một lá bùa an thần và một lá bùa hộ mệnh.
Tô Giang Nguyên giữ cẩn thận: “Anh sẽ luôn mang theo bên mình.” Đây là món quà *****ên mà em gái tặng cho anh, anh phải biết quý trọng.
Sở Lâm thì kéo tay Tô Giang Nguyên, nói cho anh ấy nghe tác dụng của lá bùa.
Tô Cẩm nhìn bóng lưng Tô Giang Nguyên rồi lại nhìn bài vị Tổ Sư Gia: “Tổ Sư Gia, hy vọng lần này có thể dùng Trương Nguyệt để câu ra một con cá lớn.”
Nhưng mà, vừa nói xong lời này, Tô Cẩm liền thấy nén nhang vừa thắp đã tắt ngúm đi.
Tô Cẩm cau mày: “?”
Cái này có nghĩa là không câu được cá lớn à?
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.