🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trong đầu Tô Cẩm rất nhanh đã xuất hiện một suy nghĩ, cô lấy đồng tiền ra, lúc này dùng ngày sinh tháng đẻ của Trương Nguyệt để xem một quẻ bói.
Sau khi nhìn thấy quẻ tượng, Tô Cẩm nhíu chặt mày.
Trên quẻ tượng biểu hiện, Trương Nguyệt gặp nạn.
Người đứng phía sau quả nhiên không phải hạng người bình thường, ngay cả nước cờ Trương Nguyệt này, cũng bị người phía sau đoán được.
Tô Cẩm không do dự, vội vàng lấy ra vài cọng tóc, còn có hai tấm giấy vàng.
Tóc là cô nhổ từ trên đầu mẹ Trương xuống, dùng để truy tìm khí tức của Trương Nguyệt, dù sao quan hệ máu mủ giữa mẹ Trương và Trương Nguyệt không thể vứt bỏ.
Chỉ là Tô Cẩm không nghĩ tới, nhanh như vậy đã có đất dụng võ.
Ngay sau đó, Tô Cẩm cắn nát ngón tay, vẽ ra hai lá bùa trên tờ giấy vàng, một tấm bùa Truy Hồn, một tấm bùa dịch chuyển.
Sau khi đặt tóc lên trên bùa Truy Hồn, chỉ thấy bùa Truy Hồn sáng lên, như có cảm giác.
Tô Cẩm mấp máy môi, quay đầu nhìn về phía Sở Lâm cách đó không xa, cô nói: “Sở Lâm, tôi có việc đi ra ngoài một chuyến, mọi người nghỉ ngơi trước, không cần chờ tôi.”
Dứt lời, cô cầm bùa Truy Hồn và bùa Dịch Chuyển rời đi.
Trong chốc lát, Tô Cẩm đã biến mất khỏi sân của Tô gia.
Sở Lâm và Tô Giang Nguyên còn chưa phổ cập khoa học xong về bùa chú, đã nghe thấy giọng Tô Cẩm, đợi lúc hai người quay đầu lại nhìn Tô Cẩm, trong sân đã không còn bóng dáng của Tô Cẩm.
Tô Giang Nguyên thấy trong sân không có một ai, mặt mũi tràn đầy mờ mịt: “? ? ?” Em gái của anh ấy đi đâu rồi?
Sở Lâm gãi đầu một cái, cũng có chút mờ mịt: “Chẳng lẽ sư phụ lại có sinh ý rồi?”
Nhưng sư phụ có sinh ý chẳng lẽ không dẫn anh ta đi cùng sao?
Hơn nữa sư phụ cũng không tìm tài xế miễn phí, chẳng lẽ muốn đi bộ đi làm sinh ý sao? Sở Lâm nghĩ một chút, cuối cùng cũng không nghĩ ra.
Nếu như đã nghĩ mãi mà không rõ, vậy thì không làm khó chính mình nữa.
Anh ta ôm cổ Tô Giang Nguyên, nói: “Đi thôi, Tô thiếu gia, anh đã nằm một ngày rồi, chắc cũng đói bụng rồi.”
Lại thêm trước đó mấy ngày, bị Trương Nguyệt kia giày vò chỉ biết nói chuyện phiếm yêu đương, ngay cả cơm cũng không ăn, sợ là sắp đói bụng chết rồi.
Tô Giang Nguyên ghét bỏ đẩy tay Sở Lâm ra: “Cậu là đồ đệ của em gái tôi, hơn nữa tôi lại là anh trai con bé, khỏi cần phải nói, chỉ với vai vế này của hai ta, nói thế nào thì tôi cũng hơn cậu một bậc, về sau đối với tôi phải tôn kính một chút, đừng có không biết lớn nhỏ.”
Sở Lâm đột nhiên bị thấp vai vế: “…” Lời này có đạo lý, nhưng, anh ta chỉ nhận một mình sư phụ!
Những người khác, vậy thì vẫn còn muốn tiếp tục xưng huynh gọi đệ!
“Anh Tô!” Sở Lâm lại gọi một tiếng: “Chẳng lẽ anh không muốn biết chuyện khác của sư phụ tôi hay sao?”
Tô Giang Nguyên đang căng mặt yên lặng dừng bước.
Trong giây lát, anh ấy quay đầu lại nhìn Sở Lâm: “Tuổi tác của tôi vẫn còn nhỏ, tạm thời chưa cần cậu tôn kính.”
“Ai, vậy thì đúng rồi! Tôi ở Huyền Thanh quán là đồ đệ của sư phụ tôi, nhưng dứt bỏ thân phận này, hai ta chính là anh em đường đường chính chính!” Sở Lâm rất biết lừa gạt, vừa lừa gạt vừa lôi kéo Tô Giang Nguyên đi vào Tô gia.

Tô Cẩm theo bùa Truy Hồn tìm kiếm khí tức của Trương Nguyệt.
Rất nhanh, cô dừng tại trước một tòa nhà bỏ hoang.
Căn nhà này nhìn đã thật lâu không có ai đến, nhưng căn cứ vào tình cảnh mà nói, có lẽ lúc xây lên được hơn phân nửa, vào lúc sắp hoàn thành thì ngừng lại.
Gần đó có không ít oán khí, Tô Cẩm xem chừng chắc là lúc xây tầng xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.
Bây giờ mới dẫn đến toà nhà này không tiếp tục được xây nữa.
Tô Cẩm không điều tra tỉ mỉ, bởi vì cô tới chỗ này, mục đích chủ yếu là vì Trương Nguyệt!
Trước mắt bùa Truy Hồn lại chỉ cho Tô Cẩm một phương hướng.
Tô Cẩm vừa đi về phía trước mấy bước, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo, cô đưa tay triệu hồi lại bùa Truy Hồn.
Rất tốt, cô đã không cần bùa Truy Hồn nữa.
Cô không chỉ cảm nhận được khí tức của Trương Nguyệt, còn cảm thấy sát ý.

Tô Cẩm hơi cảm khái thở dài, mình tới coi như kịp lúc.
Tô Cẩm trực tiếp xông tới.
Lúc này, đang có người cố gắng hạ sát chiêu với Trương Nguyệt trong nhà này!
Mắt thấy Trương Nguyệt sẽ chết trong sự tấn công của người kia, Tô Cẩm đưa tay đập một tấm bùa tới, cướp được Trương Nguyệt từ trong tay người kia.
Cô còn muốn hỏi mấy vấn đề từ chỗ Trương Nguyệt!
Sao có thể để Trương Nguyệt chết dễ dàng như vậy?
Hơn nữa, mặc dù Trương Nguyệt và người phía sau không thể đạt thành giao dịch nuôi tà vật, nhưng, chính mình cũng coi như nhìn thấy người truy sát Trương Nguyệt, đây cũng là một thu hoạch!
Cũng may chính mình cơ trí hơn người, vội vã chạy tới, không phải vậy thật sự cái gì cũng không điều tra ra được!
Tô Cẩm nhìn tình hình của Trương Nguyệt, bị thương nặng, vẫn còn hơi thở.
Cô không nói hai lời, trực tiếp thu Trương Nguyệt vào trong bình sứ nhỏ mang theo người!
Người truy sát Trương Nguyệt: “? ? ?”
“Ngươi dám cứu một lệ quỷ? Ngươi…” Người kia nói đến đây, đột nhiên im bặt ngưng lại.
Ông ta nhìn chằm chằm Tô Cẩm, đột nhiên nói: “Lại là cô? Lại là cô phá hỏng chuyện tốt của tôi!”
Nghe giọng nói hơi quen thuộc này, Tô Cẩm quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy người truy sát Trương Nguyệt, lại là vị La đạo trưởng trước đó.
Tô Cẩm đưa tay lên tiếng chào: “Đã lâu không gặp, La đạo trưởng.”
La đạo trưởng sắc mặt tái xanh: “Tô Cẩm! Lần trước cô ngăn cản tôi, tôi còn chưa tính toán với cô, nhưng lúc này đây, tôi muốn diệt lệ quỷ, thay trời hành đạo, cô sao lại ra tay ngăn cản tôi? Chẳng lẽ, cô là người có giao dịch bẩn thỉu với lệ quỷ này?”
Tô Cẩm nhìn chằm chằm tướng mạo của La đạo trưởng vài giây.
Sắc mặt cô thay đổi: “La đạo trưởng, người có giao dịch bẩn thỉu, là ông đi? Ấn đường của ông biến thành màu đen, lại còn kèm theo mấy phần tà khí…” Trước đây mấy ngày lúc nhìn thấy La đạo trưởng, trên người ông ta còn chưa có tà khí.
Ánh mắt La đạo trưởng chột dạ: “Cô nói hươu nói vượn cái gì vậy?”
Đột nhiên, Tô Cẩm nghĩ đến tử kiếp của La Thịnh.
Đêm đó La Thịnh ra tay với hai anh em Phương Tri Hạc, cô nhìn thấy trong vòng ba ngày La Thịnh chắc chắn có tử kiếp.
Bây giờ, trên người vị La đạo trưởng này lại xuất hiện tà khí, và truy sát Trương Nguyệt…
Tô Cẩm trong nháy mắt đã nghĩ rõ ràng, một suy nghĩ to gan hiện ra trong đầu cô, cô hỏi: ” Có phải La Thịnh đã chết rồi hay không?”
Đột nhiên bị chọc một dao sắc mặt La đạo trưởng đột ngột thay đổi: “Cô vô duyên vô cớ nguyền rủa đồ đệ của tôi, đừng tưởng rằng cô có bùa hộ mệnh, tôi cũng không dám động tới cô!”
Tô Cẩm nhìn thấy phản ứng này của ông ta, trong lòng biết mình đã đoán đúng rồi.
“Ông vì anh ta, nhận giao dịch với tà vật!” Tô Cẩm nói chắc chắn: “Ông có biết ông là người trong Đạo môn, nhân quả tuần hoàn, ông gánh chịu nổi hậu quả này không?”
La đạo trưởng nhìn sang Tô Cẩm, đáy mắt đột nhiên loé ra ý hận.
“Chung quy là tôi đã xem thường cô, vậy mà cô đã biết tất cả mọi chuyện? Nếu như cô đã biết đồ đệ của tôi có tử kiếp, vì sao đêm hôm đó không nói cho tôi? Vì sao không cứu nó? Tại sao phải trơ mắt nhìn nó xảy ra chuyện ngoài ý muốn?”
Tô Cẩm thiếu chút bị tức cười: “Cái chết của anh ta chính là nhân quả của anh ta, anh ta làm nhiều việc ác, đây chính là báo ứng.”
Số định phải chết, ai cũng không thể nhúng tay vào cứu anh ta.
Cứu anh ta chính là tổn hại Thiên Đạo!
Mà giống như kiếp nạn của Lục Chi Ninh, Lục Chiêu Hoà, thì là bị người khác hãm hại, chứ không phải số mệnh đã định, cho nên cô có thể nhúng tay trợ giúp bọn họ.

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.