🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Một bước sai, nhiều bước sai 1
Tô Cẩm lách mình tránh đi, cầm bùa Dịch Chuyển trong tay, trong nháy mắt biến khỏi tầm mắt Bạch quán chủ.
Bạch quán chủ sửng sốt nhìn cả toà nhà bỏ hoang đột nhiên trống rỗng: “…?” Người đâu rồi? Người vừa nãy còn ở ngay trước mặt ông ta ở đâu?
Có điều, rốt cuộc thì Bạch quán chủ đã sống mấy chục năm nên nhanh chóng đoán được Tô Cẩm dùng bùa Dịch Chuyển.
Ông ta biết trong tay Tô Cẩm có bùa Thiên Lôi, nhưng không ngờ cô có cả loại bùa quý giá như bùa Dịch Chuyển!
Ngay sau đó, một hơi thở xuất hiện.
Bạch quán chủ trở tay tung một đòn sát thủ, nhưng khi động tác tàn nhẫn của ông ta tiến tới lại phát hiện, người xuất hiện không phải Tô Cẩm mà là…Phương Tri Hạc.
Trong phút chốc, Bạch quán chủ sửng sốt.
Ông ta vội vàng thu tay lại, trực tiếp bị chân khí phản phệ. Chân khí trong ***** có chút hỗn loạn nhưng ông ta cũng không rảnh quan tâm, ánh mắt luống cuống nhìn đồ đệ của mình.
“Tri Hạc, con….sao con lại ở chỗ này?”
Ánh mắt Phương Tri Hạc bi thương, giống như phải nhận một đả kích thật lớn.
“Con đến sớm hơn sư phụ một lúc.” Anh ta đã nghe được hết toàn bộ cuộc trò chuyện vừa rồi.
Ngay từ đầu anh ta không rõ vì sao Tô Cẩm lại dùng bùa Dịch Chuyển xuất hiện ở trước mặt anh ta, lại đưa anh ta đến chỗ này, còn dùng lá bùa che giấu hơi thở của anh ta nữa.
Mãi cho đến khi nhìn thấy sư phụ mình xuất hiện, anh ta mới mơ hồ ý thức được điều gì.
Nhưng khi đó trong lòng anh ta vẫn còn hy vọng, để rồi cuối cùng sư phụ vẫn ra tay với Tô Cẩm.
Vào lúc đó, tín ngưỡng mà anh ta ấp ủ trong lòng suốt bao nhiêu năm bỗng chốc sụp đổ, vỡ thành từng mảnh nhỏ…
“Như vậy là nhiều năm trước, khi thầy xử lý lệ quỷ trong toà nhà bỏ hoang này của Từ gia, thầy cũng đã bắt đầu tính toán rồi sao? Chỉ là một con lệ quỷ chứ không phải là lệ quỷ đạo hành trăm năm, cần gì phải trấn áp? Chẳng lẽ không phải chỉ cần vung tay là đã có thể giải quyết được rồi sao?”
Từ nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi, Phương Tri Hạc nhanh chóng làm rõ mối quan hệ trong đó.
Lấy cớ trấn áp để cố ý lừa gạt người Từ gia, lại bày Tụ Âm trận. Sau đó toà nhà bỏ hoang này hoàn toàn trở thành nơi giao dịch.
Vừa an toàn vừa kín đáo, sẽ không bị người phát hiện…
Đúng là một kế hoạch hay!
Thậm chí còn làm sai lệch ký ức của La đạo trưởng, từ đó đổ hết tất cả mọi chuyện lên người La đạo trưởng?
Có lẽ cái gọi là nhiếp hồn thuật kia cũng chỉ là một khổ nhục kế.
Phương Tri Hạc nhìn thẳng vào Bạch quán chủ.
Bạch quán chủ có chút sợ hãi không dám đối mặt với đồ đệ. Ông ta quay đầu, không trả lời vấn đề của Phương Tri Hạc, nhưng ông ta im lặng như thế cũng đã nói rõ đáp án rồi.
Phương Tri Hạc loạng choạng.
Anh ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Vậy La đạo trưởng… cũng là bị thầy giết phải không? Thầy cố ý để con đi cũng là để tiện ra tay à?”
Bạch quán chủ tiếp tục im lặng.
Phương Tri Hạc lắc đầu, tâm tình lúc này không thể diễn tả nổi: “Ông ta đã là dê thế tội cho thầy rồi, sao thầy vẫn không quên giết ông ta diệt khẩu? Tại sao thầy…tại sao…”
Anh ta không thể nói tiếp được.
Tô Cẩm chậm rãi xuất hiện phía sau lưng Phương Tri Hạc, cô khẽ thở dài, vỗ nhẹ bờ vai anh ta xem như an ủi.
“Trước khi đến toà nhà bỏ hoang này tôi thật sự đã nghĩ rằng tôi và ông ta sẽ không tránh khỏi đánh nhau một trận. Mà ông ta lại là sư phụ của anh, có một số việc anh cần phải hiểu rõ ràng.”
Huống chi chuyện này sớm muộn gì Phương Tri Hạc cũng phải biết.
Còn không bằng trực tiếp đưa người tới đây, để Phương Tri Hạc tận mắt chứng kiến.
Đương nhiên, cách làm thế này có thể quá tàn nhẫn với Phương Tri Hạc, nhưng có một số sự thật cần phải tận mắt nhìn thấy chứ không phải nghe nói từ trong miệng người khác.

Một bước sai, nhiều bước sai 2
Mà trước khi cô đến đây cũng đã từng uyển chuyển hỏi ý kiến Phương Tri Hạc rồi.
Phương Tri Hạc gật đầu, khàn giọng nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, Tô quán chủ.”
Tô Cẩm thở dài, có một số việc thật sự khiến người ta phải đau đầu. Kỳ thật cô cũng đã hơn một lần nhắc nhở Phương Tri Hạc, cho dù là ở lần *****ên dâng hương, Tổ Sư Gia thích Phương Tri Hàn, hay là lần trước thuận miệng nhắc đến…
Chỉ là, hẳn không ai có thể nghĩ rằng sẽ có cảnh tượng như đêm nay?
Cho dù là Tô Cẩm, khi đó cũng chỉ từ thái độ của Tổ Sư Gia để đoán được rằng Bạch Vân Quán có kiếp nạn hoặc có vấn đề gì đó.
Dù sao thì trước khi truy tìm Trương Nguyệt, ai có thể ngờ rằng đường đường là quán chủ của Bạch Vân Quán lại cấu kết với tà giáo nhiều năm qua đây?
Cô quay đầu, nhìn về phía Bạch quán chủ: “Chẳng lẽ ông không cho đồ đệ của ông một lời giải thích sao?”
“Việc đã đến nước này, có gì hay để giải thích chứ?” Bạch quán chủ cười tự giễu: “Đã bị hai người nhìn thấu hết rồi, tôi không còn gì để nói nữa.”
Tô Cẩm bình tĩnh nói: “Từ thời điểm Trương Nguyệt bị tôi bắt được, ông đã nghĩ ra biện pháp đối phó rồi. Cho tới nay La đạo trưởng chưa từng làm dê thế tội cho người nuôi dưỡng tà vật, ông làm ra đủ loại chuyện như vậy chỉ để cho La đạo trưởng làm dê thế tội cho ông. Cho tới nay, người luôn tiến hành giao dịch với mục tiêu nuôi dưỡng tà vật ở trong toà nhà bỏ hoang này vẫn luôn là ông, chính ông là người giao dịch luôn ẩn náu ở Thanh Thành này!”
Nói xong lời cuối cùng, Tô Cẩm khẽ xúc động: “Bạch quán chủ, ông đã ẩn náu hơn mười năm rồi, thậm chí còn lâu hơn.”
Nếu không phải cô phát hiện ra ký ức của La đạo trưởng bị chỉnh sửa, toà nhà bỏ hoang có Tụ Âm trận thì có lẽ Bạch quán chủ còn có thể ẩn núp…
Cuối cùng Phương Tri Hạc không nhịn được nữa, lên tiếng hỏi: “Tại sao thế? Sư phụ? Thầy là người trong Đạo Môn, lại là quán chủ Bạch Vân Quán, rõ ràng thầy biết làm những việc này sẽ không mang lại kết quả tốt gì, nhưng tại sao thầy vẫn làm như vậy? Vì sao thầy lại muốn dính líu với tà vật chứ?”
Dứt lời, Phương Tri Hạc đột nhiên chạy tới trước mặt Bạch quán chủ, trong mắt tràn đầy chờ mong, thận trọng hỏi: “Có phải bọn họ dùng nhiếp hồn thuật để khống chế thầy không? Để ép thầy phải làm việc cho bọn họ, có phải thầy có nỗi khổ nào không?”
Vừa nói, vành mắt Phương Tri Hạc đã đỏ hoe.
Sư phụ đã nuôi dưỡng anh ta cả hai mươi năm nay sao lại là người như vậy?
“Rõ ràng bình thường thầy không dạy bảo con như vậy mà?”
Phương Tri Hạc có chút sụp đổ.
Bạch quán chủ nhìn anh ta, trong lòng có chút khó chịu. Nhưng mà có một số việc, một bước sai thì nhiều bước cũng sai.
Đến lúc mình quay đầu lại mới phát hiện sau lưng đã không còn đường lui nào, chỉ có thể tiếp tục sai đến cùng…
Tô Cẩm tiến lên hai bước, lấy ra lá bùa vẽ hỏng của Bạch quán chủ: “Cái này là tôi lấy được từ thùng rác trong phòng của ông, Bạch quán chủ, lá bùa này là do ông vẽ à?”
Nghe Tô Cẩm nói, ánh mắt Bạch quán chủ khẽ loé lên: “Tô quán chủ, sao cô có thể thông minh như vậy chứ? Tôi có giấu kỹ đến đâu cũng đều bị cô phát hiện.”
Từ chuyện của Trương Nguyệt đến chuyện toà nhà bỏ hoang, giờ phút này lại đến lá bùa vẽ hỏng trong tay Tô Cẩm.
“Thông minh như cô, chắc hẳn cũng đã đoán ra được rồi?” Ông ta cười tự giễu, trong phút chốc lại có một loại cảm giác như trút được gánh nặng.
Phương Tri Hạc ngơ ngác giật lấy lá bùa vẽ hỏng trong tay Tô Cẩm, anh ta liếc nhìn nhưng không hiểu gì.
Tô Cẩm giải thích: “Từ lá bùa vẽ hỏng này mà xem thì người vẽ lá bùa này có tu vi tương đương với anh, nhưng sư phụ anh đã hơn bốn mươi tuổi, trình độ vẽ bùa của ông ta lẽ ra không phải như thế này.”
“Không, không thể nào, sư phụ tôi vẽ bùa rất cao thâm, lá bùa này sao có thể là do sư phụ tôi vẽ ra được.”
Vừa dứt lời, Phương Tri Hạc liền hiểu ra.
Một đáp án đáng sợ xuất hiện trong đầu Phương Tri Hạc.
Anh ta nhìn về phía sư phụ mình.
Chỉ thấy Bạch quán chủ khẽ gật đầu.
“Hai mươi mấy năm trước, tư chất của thầy bình thường, là một tiểu sư đệ kém cỏi trong đạo quán.”
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.