🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ba lần từ chối Mộc gia 1
Lục Chi Ninh sau khi nghe Tô Cẩm nói, còn có gì không rõ nữa đâu?
Trách không được mối làm ăn đến tận tay vẫn không muốn làm, thì ra là thế.
Sợ là Tô quán chủ đã sớm nhìn ra vị ở Mộc gia kia không tốt lành gì nên mới có thái độ như vậy.
Không thể không nói, vị tổng giám đốc Mộc này cũng giấu diếm kỹ thật, thanh danh bên ngoài tốt vô cùng, trên thực tế, lại gây ra không ít tội lỗi.
Lục Chi Ninh thở dài, khả năng nhìn người của Tô quán chủ thật lợi hại. Sau này anh ta phải đi theo Tô quán chủ học hỏi thêm nhiều hơn, như thế thì sau này không bị người lừa gạt.
Người Mộc gia nhanh chóng tìm được tin tức về Lục Chi Ninh, cha Mộc nghe xong liền định sai người đi mời Tô Cẩm.
Mộc Dao suy nghĩ một chút rồi nói: “Cha, hay là để con tự mình đi một chuyến.”
Dù sao thì cũng là bọn họ có chuyện cần nhờ Tô Cẩm. Mà cô ta lúc ở trên tàu hoả còn từng nói chuyện mấy câu với Tô Cẩm nên tốt xấu gì cũng coi như là có quen biết, dù gì cũng đáng tin cậy hơn là để cho quản gia đi mời người.
Cha Mộc suy nghĩ một chút, thấy để Mộc Dao đến khách sạn mời người cũng thích hợp hơn.
Thế là ông ta liền phái người đi theo Mộc Dao. Lúc Mộc Dao rời đi, cha Mộc còn cố ý dặn thêm một câu: “Chỉ cần vị Tô quán chủ kia đồng ý đến thì nhất định Mộc gia sẽ có hậu tạ.”
Mộc Dao gật đầu: “Con hiểu rồi!”
Mộc Dao chân trước vừa dẫn người đi thì chân sau người của Triệu gia liền đến.
Người đến là quản gia Triệu gia.
Cha Mộc thấy người đến, trong lòng hoảng hốt, biết rằng việc mình giữ Triệu Hoà Cẩn ở lại là không phải phép.
Ông ta còn chưa kịp tìm lời nói khéo thì đã bị quản gia Triệu gia giành nói trước: “Tổng giám đốc Mộc, tiên sinh và phu nhân nhà tôi đang còn đợi thiếu gia về nhà.”
Tất cả những lời cha Mộc định nói đều bị nghẹn lại.
Cho dù Mộc gia có phát triển tốt đến cỡ nào cũng không thể sánh bằng Triệu gia.
Căn cơ Triệu gia vẫn còn đó, mà ông ta không có khả năng vạch mặt với Triệu gia.
Cha Mộc luôn miệng nói xin lỗi: “Là tôi cân nhắc không chu toàn, cứ nghĩ Hoà Cẩn đưa con gái tôi về, đi đường không được nghỉ ngơi đàng hoàng nên mới nghĩ rằng để cậu ấy ở lại Mộc gia nghỉ ngơi một chút, lại quên mất rằng Triệu tiên sinh và Triệu phu nhân cũng đang sốt ruột nhớ con…”
Quản gia phối hợp đáp lại, nhưng thái độ từ đầu đến cuối vẫn nhạt nhẽo vô cùng.
Ngay sau đó, cha Mộc tự mình mời Triệu Hoà Cẩn ra ngoài.
Lúc Triệu Hoà Cẩn rời đi còn nhẹ nhàng liếc nhìn cha Mộc nói: “Chúc bác sớm khoẻ lại.”
Cha Mộc gật đầu đáp lại, trên mặt đều là ý cười hiền lành.
Đến khi Triệu Hoà Cẩn xoay người lại, ánh mắt cha Mộc lập tức thay đổi, không ngờ mình lại bị Triệu Hoà Cẩn cho một vố. Đã nói là sẽ ở lại chỗ này, kết quả là quay đầu liền báo cho người Triệu gia?
Đối với chuyện này, cha Mộc cực kỳ không vui, chỉ mong Mộc Dao có thể nhanh chóng mời được vị Tô quán chủ kia về.

Mộc Dao vừa đến khách sạn liền bị người của Lục Chi Ninh đưa thẳng lên tầng cao nhất.
Trong lòng cô ta khẽ kinh ngạc, không ngờ chuyện mình đến khách sạn tìm Tô quán chủ lại bị người của Lục gia biết rõ ràng.
Ngay sau đó, Lục Chi Ninh từ trong phòng bước ra.
Anh ta liếc nhìn Mộc Dao, khoé miệng xẹt qua một tia mỉa mai như có như không: “Mộc tiểu thư, xin mời.” Thái độ anh ta cực kỳ qua loa.
Mộc Dao lại là có chút được sủng ái mà lo sợ.
“Cảm ơn Lục nhị thiếu.”
Lục Chi Ninh dẫn Mộc Dao bước vào trong phòng Tô Cẩm.
Lúc hai người đi vào, Tô Cẩm đang ngồi trên ghế sô pha, dường như đang chờ cô ta đến.
Nhìn thấy Tô Cẩm, trên mặt Mộc Dao lập tức tràn đầy vui mừng, cô ta vội vàng nói: “Tô quán chủ! Cha tôi xảy ra chút chuyện, cô mau đi cùng tôi một chuyến đi!”
Ánh mắt Tô Cẩm nhàn nhạt rơi vào trên mặt Mộc Dao.
Cô nói: “Mộc tiểu thư, nếu tôi không nhớ lầm thì trước đó tôi đã nói với cô là tôi và cô không có duyên, tôi sẽ không nhận mối làm ăn của cô đâu.”Ba lần từ chối Mộc gia 2
Nghe vậy, Mộc Dao cuống quít đổi giọng: “Đương nhiên là tôi biết ý tứ của Tô quán chủ, nhưng mà người bây giờ đang mời cô giải quyết là cha tôi chứ không phải là tôi, cho nên tôi cảm thấy hai người chúng ta có duyên hay không có duyên không phải là mấu chốt.”
Dứt lời, Mộc Dao lại lặp lại lời của cha Mộc: “Nếu như Tô quán chủ có thể giải quyết được chuyện của cha tôi, tất sẽ có hậu tạ.”
Tô Cẩm vẫn bình tĩnh nhìn Mộc Dao.
Mộc Dao bị nhìn, không hiểu sao cảm thấy chột dạ, cô ta đành phải nói tiếp: “Mặc dù Mộc gia chúng tôi không thể sánh bằng Lục gia được, nhưng mà Tô quán chủ, tạ lễ của Mộc gia tôi nhất định có thể khiến cô hài lòng.”
Tô Cẩm lắc đầu, quả quyết trả lời cô ta: “Mộc tiểu thư, nếu đã không có duyên thì cũng đừng ép buộc nữa.”
Ý trong lời này không thể rõ ràng hơn.
Mộc Dao đứng đó ngơ ngác, cô ta khó hiểu nhìn Tô Cẩm.
“Tô quán chủ, lời này của cô là có ý gì?”
Sắc mặt cô ta có chút khó coi, suy nghĩ một chút, lại giải thích thêm lần nữa: “Có thể là tôi nói không rõ ràng. Chuyện mà cha tôi gặp phải không phải là chuyện bình thường, trong nhà cũng đã mời mấy vị đạo trưởng nhưng đều không thể giải quyết được, cho nên tôi mới cố ý tới mời Tô quán chủ ra tay cứu giúp. Việc này có quan hệ tới tính mạng của cha tôi, cũng không phải là việc nhỏ. Tôi không hề nói đùa, tôi rất nghiêm túc.”
Tô Cẩm khá kiên nhẫn, cô nhắc lại: “Mộc tiểu thư, khi tôi từ chối cô, tôi cũng rất nghiêm túc.”
Nhận ra Tô Cẩm thực sự không muốn ra tay, Mộc Dao vừa ngơ ngác vừa luống cuống: “Tại sao chứ?”
Một lát sau, cô ta lại hỏi: “Là cô cảm thấy Mộc gia tôi không trả nổi tiền, hay là cảm thấy tôi không đủ thành ý?”
Cô ta suy đi nghĩ lại cũng chỉ có thể nghĩ ra được mấy lý do này.
Đáng tiếc, Tô Cẩm chỉ nhìn Mộc Dao đầy ẩn ý, sau đó liền thu hồi ánh mắt.
Lục Chi Ninh lập tức lên tiếng: “Mộc tiểu thư, mời cô về đi.”
Mộc Dao còn muốn nói thêm gì nữa nhưng lại bị Lục Chi Ninh trực tiếp ngăn cản. Đối mặt với Lục nhị thiếu của Lục gia, Mộc Dao cho dù có chút tính tình thì cũng chỉ có thể thành thật nuốt xuống.
Sau khi cô ta bị Lục Chi Ninh đuổi ra khỏi phòng, liền vội vã gọi điện thoại cho cha Mộc.
“Cha, Tô quán chủ từ chối con, cô ta đã từ chối con hai lần rồi.”
Mộc Dao có chút khó chịu, còn có chút ấm ức. Ở khu vực Kinh Thành này, tuy nói Mộc Dao không thể đi ngang nhưng cũng không có mấy người dám chọc cô ta. Ngoại trừ bị Triệu Hoà Cẩn năm lần bảy lượt cự tuyệt bị phớt lờ ra, cô ta chưa từng gặp người nào liên tiếp hai lần không chừa cho cô ta chút mặt mũi.
Sau khi phẫn nộ xong, lại có chút lo lắng.
Tô Cẩm không đồng ý đi tới Mộc gia, vậy thì cha cô ta phải làm sao đây?
Cha Mộc suy nghĩ một lúc, ông ta nhanh chóng nói: “Con gái, con khoan quay về, để cha đích thân qua đó mời cô ta ra tay cứu giúp.”
Cha Mộc nghĩ có thể là con gái mình bị làm hư, lúc nói chuyện không cẩn thận đắc tội vị Tô quán chủ kia.
Cúp điện thoại xong, cha Mộc vội vàng xuất phát đi về phía khách sạn.
Cùng lúc đó.
Lục Chi Ninh cũng quay lại bên cạnh Tô Cẩm, thấp giọng nói khẽ: “Tổng giám đốc Mộc từ Mộc gia đi ra, xem ra ông ta định đích thân đến đây cầu xin cô.”
Tô Cẩm cười nhẹ nói: “Muốn đến thì đến, dù sao tôi cũng không cứu ông ta.”
Có mấy người cứ thích chạy lung tung làm chuyện vô ích, cô cũng không thể ngăn họ lại được.
Thế là.
Mấy chục phút sau, cha Mộc cũng xuất hiện ở cửa khách sạn.
Ông ta nghiêm túc suy nghĩ một chút, trước tiên lịch sự nhờ nhân viên khách sạn thay mặt ông ta chuyển tin.
Sau đó, để tỏ lòng thành ý, cha Mộc chỉ đứng ở sảnh khách sạn, không đi lên lầu.
Một lúc sau, Lục Chi Ninh nhận được thông báo.
Lục Chi Ninh bình tĩnh nói một tiếng với Tô Cẩm. Tô Cẩm liếc anh ta một cái, hiếm khi Lục Chi Ninh vừa nhìn đã hiểu ngay.
Ngay sau đó, cha Mộc đã nhận được câu trả lời từ chối.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.