🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Một giá thôi, ba mươi triệu 1
Triệu Hòa Cẩn và Triệu phu nhân được Lục Chi Ninh dẫn vào, sau đó, Lục Chi Ninh lại đi gọi Sở Lâm.
Triệu phu nhân không nhịn được nhìn theo bóng lưng Lục Chi Ninh thêm mấy giây nữa.
Bà ấy biết vị Lục nhị thiếu gia này, cũng ít nhiều nghe nói đến tính tình anh ta. Bình thường ngoại trừ Nguyên Tam gia thì bà ấy chưa từng thấy anh ta tôn kính ai như thế.
Lại chưa từng nghĩ thái độ Lục nhị thiếu lại tôn kính Tô quán chủ như vậy.
Triệu Hòa Cẩn bước tới thì thầm: “Mẹ yên tâm, Tô quán chủ rất dễ nói chuyện.”
Mặc dù anh ta không rõ ràng lắm về chuyện của Mộc gia, nhưng chuyện Tô quán chủ đã tính ra được tử kỳ của Mộc Khái thì anh ta lại tìm hiểu được.
Thế là Triệu Hòa Cẩn cũng không trì hoãn quá lâu, ngay khi tìm được cơ hội thích hợp liền kể lại tình hình cho mẹ mình nghe.
Bình thường mẹ anh ta cũng sẽ thắp hương bái Phật cầu phúc, có lẽ đối với mấy chuyện như thế này cũng dễ tiếp nhận hơn, chẳng qua là bây giờ thái độ của bà ấy vẫn còn có chút nửa tin nửa ngờ.
Suy cho cùng thì Triệu phu nhân cũng chưa được tận mắt chứng kiến cảnh Mộc Khái nổi điên.
Hai người vừa bước vào đã thấy Tô Cẩm bình thản ngồi ở đằng kia, bên cạnh cô còn có một người đàn ông. Thoạt nhìn người đàn ông này không phải là một người bình thường, cao quý xuất chúng.
Triệu Hòa Cẩn không nhận ra được người này là ai, nhưng Triệu phu nhân lại nhận ra được. Bà ấy khẽ giật mình, sắc mặt cũng thay đổi không ít.
“Nguyên…” Bà ấy mở miệng, lại bắt gặp ánh mắt Nguyên Cảnh, không dám gọi tên ra.
Tô Cẩm bất đắc dĩ chọc vai Nguyên Cảnh: “Anh có thể đi chỗ khác ngồi cũng được mà.”
Khách hàng của cô có vẻ hơi sợ Nguyên Cảnh.
Nguyên Cảnh ngồi đợi ở chỗ này rất có thể sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của cô.
Mà ảnh hưởng đến việc làm ăn của cô chẳng khác nào ảnh hưởng đến việc cô kiếm tiền!
Ai cũng không được phép ngăn cô kiếm tiền!
Nguyên Cảnh im lặng một lúc rồi thức thời khẽ gật đầu: “Ừ.” Anh đáp, đứng dậy rời khỏi phòng Tô Cẩm.
Triệu phu nhân không khỏi nhìn Nguyên Cảnh thêm vài lần, Nguyên Tam gia này không phải là rất khó nói chuyện sao? Sao vừa rồi lại ngoan ngoãn rời đi như vậy? Mà nhìn bộ dáng thấy cũng không hề có vẻ tức giận gì cả.
Triệu Hòa Cẩn không hề biết mẹ mình đang suy nghĩ gì.
*****ên anh ta lễ phép cúi chào Tô Cẩm, sau đó chậm rãi nói: “Chuyện lần trước Tô quán chủ nói với tôi, tôi vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Tuy rằng hai ngày nay tôi không hề gặp ác mộng hay gặp sự cố gì, nhưng trong lòng tôi…luôn cảm thấy có chút bất an.”
Dù sao thì vừa nghĩ tới có thể có một con ác quỷ vẫn đang nhìn chằm chằm mình, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay tấn công mình, anh ta đã thấy sợ chết khiếp.
Lại thêm lúc trước anh ta tận mắt chứng kiến Mộc Khái bị ác quỷ dây dưa phát điên, bởi vậy, trái tim Triệu Hòa Cẩn không thể bình tĩnh được.
Lúc trước anh ta cũng không biết ác quỷ có thể gây ra những tình huống nghiêm trọng như vậy, chỉ cho là ở trong ác mộng dây dưa hù dọa anh ta mà thôi. Nhưng sau khi Mộc Khái chết rồi, anh ta càng nghĩ càng sợ, thậm chí lo rằng mình cũng sẽ bị ác quỷ hại chết.
Vì vậy, Triệu Hòa Cẩn vội vàng nói lại chuyện này cho Triệu phu nhân nghe, sau đó liền đến xin gặp Tô Cẩm.
Để con trai mình được yên tâm, Triệu phu nhân cũng đi theo tới đây.
Nhìn thấy Triệu Hòa Cẩn, Tô Cẩm bình tĩnh lên tiếng: “Anh không cần phải lo lắng quá mức, vị Mộc tiên sinh kia chết không phải là do ác quỷ hại chết mà là do tội lỗi ông ta gây ra quá nhiều nên tự mình tìm đường chết.”
Triệu Hòa Cẩn sững sờ, vô cùng kinh ngạc: “Nhưng lúc trước ông ta bị ác quỷ dây dưa, thường xuyên nổi điên ở Mộc gia…”
Người ngoài không biết nguyên nhân cái chết của Mộc Khái nhưng anh ta tận mắt chứng kiến Mộc Khái nổi điên, bởi vậy anh ta vẫn luôn suy đoán nguyên nhân cái chết có liên quan với ác quỷ.
Tô Cẩm lắc đầu: “Quả thực có ác quỷ dây dưa với ông ta, nhưng cũng không phải là ác quỷ hại chết ông ta.” Chuyện của Mộc phu nhân đương nhiên Tô Cẩm sẽ không kể chi tiết, cũng không tiết lộ những chuyện trong đó ra ngoài.

Một giá thôi, ba mươi triệu 2
Triệu Hòa Cẩn là người thông minh, liên hệ thái độ của Tô Cẩm và những tin đồn liên quan đến Mộc Khái, anh ta nhanh chóng hiểu rõ điểm mấu chốt trong này.
“Mộc Khái giết vợ mình, còn khoản tiền làm giàu kia cũng là phi nghĩa. Trước đó Tô quán chủ đã nhìn ra được những chuyện kia của Mộc gia nên ở trên tàu hỏa mới từ chối Mộc Dao dứt khoát như thế có phải không?”
Giờ này khắc này, ngẫm kỹ lại những lời mà Tô Cẩm nói với Mộc Dao, Triệu Hòa Cẩn chỉ cảm thấy rất có thâm ý.
Trách không được cô lại kiên quyết từ chối Mộc Dao như vậy, không chịu làm ăn với Mộc Dao, cũng không chịu nhận tiền của cô ta. Hóa ra ngay từ khi gặp mặt lần *****ên Tô quán chủ đã nhìn ra được khúc mắc trong đó rồi?
Triệu Hòa Cẩn không nói thêm lời gì thừa thãi.
Anh ta nhanh chóng chuyển đề tài: “Tô quán chủ, lần này tôi đến đây xin gặp cô là hy vọng cô có thể hoàn toàn giải quyết chuyện của tôi.”
Nói xong, Triệu Hòa Cẩn lấy lá bùa mà anh ta vẫn mang theo bên mình ra.
“Tô quán chủ, trước tiên cô xem thử lá bùa này có gì khác lạ không?”
Lần trước Tô quán chủ đã từng nói lá bùa có thể bảo vệ anh ta, nhưng nhìn màu sắc chu sa ở trên lá bùa, dường như anh ta thấy có hơi phai màu.
Nhưng anh ta không thể xác định là do lúc ở Mộc gia đánh bậy đánh bạ cứu Mộc Khái nên bị phai màu hay là nguyên nhân ở chính bản thân anh ta.
Tô Cẩm cẩm lấy lá bùa xem thật kỹ rồi thở dài nói: “Xem ra anh có thể chuẩn bị một chút tiền để bắt quỷ. Lá bùa này đã ngăn cản hai lần công kích, mà hai lần công kích kia cũng không phải từ cùng một nguồn. Lần công kích thứ hai có mang theo âm khí, giống như đúc với con quỷ mà anh thấy trong giấc mộng kia.”
Cô ngẩng đầu trả lá bùa lại cho Triệu Hòa Cẩn.
“Vận thế của anh vẫn chẳng ra sao cả.
Con ác quỷ kia sau khi bị đánh lui vẫn còn tiếp tục có ý đồ, cho dù hôm nay anh không đến tìm tôi thì mấy ngày nữa anh cũng sẽ tới tìm tôi thôi.”
Triệu Hòa Cẩn bàng hoàng, cũng may bởi vì tâm thần không yên mà anh ta sớm đến tìm Tô quán chủ.
Nếu không thì chỉ sợ mấy ngày nữa lại bị dọa sợ…
Triệu Hòa Cẩn vội vàng hỏi: “Xin hỏi Tô quán chủ, tiền để bắt quỷ cần bao nhiêu, lúc nào có thể bắt đầu…”
Vừa dứt lời, Sở Lâm bước vào.
Hai mắt anh ta sáng rực nhìn Triệu Hòa Cẩn, vừa bước vào đã nhiệt tình bắt tay với Triệu Hòa Cẩn.
“Xin chào Triệu thiếu gia, tôi là thủ tịch đại đệ tử của Huyền Thanh quán, Tô quán chủ là sư phụ của tôi, chuyện về phí bắt quỷ anh cứ trao đổi với tôi là được rồi.”
Triệu Hòa Cẩn sững sờ một lúc: “…” Đại đệ tử này nhìn có vẻ lớn tuổi hơn so với Tô quán chủ nhỉ?
Tô Cẩm lên tiếng: “Anh ấy là đồ đệ của tôi tên là Sở Lâm, chuyện chi phí anh cứ trao đổi với anh ấy là được. Sau khi trao đổi xong, chuyển tiền đặt cọc rồi tôi sẽ lập tức giúp anh giải quyết chuyện này.”
Sở Lâm nhìn Triệu Hòa Cẩn, lại nhìn sang Triệu phu nhân, ừm, là Triệu gia, một trong bốn đại thế gia của Kinh Thành!
Mặc dù mấy năm này Triệu gia có xuống dốc, nhưng vẫn còn nằm trong bốn đại thế gia. Tục ngữ nói lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, hơn nữa Triệu gia cũng chẳng phải là lạc đà gầy.
Bởi vậy, Sở Lâm mở miệng: “Một giá thôi, ba mươi triệu!”
Ánh mắt Triệu Hòa Cẩn run rẩy, bị giá tiền này dọa đến mức lùi lại một bước.
Ngay cả Triệu phu nhân cũng bối rối.
Triệu phu nhân bối rối nhìn Triệu Hòa Cẩn: “Con trai à, không phải con nói chi phí khoảng từ một đến mười triệu sao? Cái khoảng cách này…hình như có vẻ hơi lớn!”
Tô Cẩm lặng lẽ nhìn đi chỗ khác, đại đệ tử của cô vặt lông có vẻ hơi tàn nhẫn thì phải.
Cô khẽ ho nhẹ hai tiếng.
Sở Lâm bước tới hỏi khẽ: “Sao thế sư phụ? Ít quá à?”
Tô Cẩm: “…”
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.