Gió xuân luôn mang theo chút men say.
Tô Vân đeo chiếc cặp nặng trĩu, cùng Thẩm Yến chậm rãi bước đi trên con đường nhỏ ven hồ.
Mấy lần gặp anh trước đây, anh đều ăn mặc bộ âu phục được cắt may tinh tế, dáng vẻ luôn nghiêm nghị, chỉnh tề.
Hôm nay hiếm hoi mới thấy anh có chút thoải mái, đã cởi bộ tây trang, cũng tháo cà vạt xuống, khuy cổ áo trên cùng được mở một nút, khiến đường nét toàn thân anh trở nên mềm mại hơn vài phần.
Chưa kể, anh còn xắn tay áo lên, để lộ cánh tay rắn rỏi, săn chắc.
Tô Vân không nhịn được liếc nhìn anh một cái, hỏi: “Đổi kiểu tóc à?”
Cô vẫn nhớ lần đầu tiên gặp anh, kiểu tóc được vuốt ngược gọn gàng, vậy mà bây giờ lại thành kiểu tóc hơi trẻ trung hơn rồi?
Cô có hơi không chắc chắn lắm, nhưng đúng là thay đổi rất rõ rệt: trông thời thượng, bảnh bao hơn nhiều, cái cảm giác quá chín chắn nghiêm nghị ngày trước cũng giảm bớt không ít.
Thẩm Yến dừng bước, cúi đầu nhìn cô từ trên cao, vẻ mặt nghiêm túc lạ thường: “Giờ mới phát hiện à?”
Hôm đưa cô đi xem nhà, anh đã cắt rồi.
Dưới ánh mắt kiên nhẫn của anh, Tô Vân nghiêng đầu, nghiêm túc nói: “Đúng vậy.”
Cô còn phải đi học bổ túc, không rảnh dây dưa với Thẩm Yến, bèn mở miệng hỏi thẳng: “Có chuyện gì thì nói luôn đi, tôi còn phải vào lớp học bổ túc.”
Thẩm Yến nhìn cô mấy giây rồi mới dời mắt đi, giọng bình thản: “Tôi có một người bạn, gia đình cứ nói cậu ta lạnh lùng quá, muốn em qua xem thử.”
Tô Vân lập tức hứng thú, gật đầu đồng ý ngay. Tu luyện vốn rất tốn tiền, trước mắt phải tích trữ vật tư mới được.
Nói xong, cô ra chỗ để xe bên hồ, mở khóa một chiếc xe đạp công cộng, vừa leo lên đã đạp đi luôn. Đã đồng ý rồi thì không cần mất công ứng phó thêm.
Trong đầu cô vẫn nghĩ đến buổi học bổ túc — lớp học thêm cô đăng ký ngay ở tòa nhà trước mặt, biển hiệu chớp sáng lấp lánh, nhìn một cái là muốn chạy vào ngay.
Thẩm Yến: ……
Anh bị… bỏ rơi rồi à? Đây là lần đầu tiên Thẩm Yến trải qua chuyện này, cảm giác mới mẻ đến lạ.
Đường Phái đứng bên cạnh, im thin thít, chỉ thấy sếp nhà mình chắc chắn đang không vui chút nào.
…
“Vân Vân!”
Tô Vân vừa bước vào thang máy, đã thấy một bóng người quen thuộc lao đến.
Cô đưa một ngón tay ra chặn lại bước chân đối phương, hơi nhướng mày: “Kỳ Nghiêu?”
Người kia gật đầu lia lịa, giơ cốc trà sữa trong tay lên, nhiệt tình nói: “Muốn uống không? Vị em thích nhất!”
Trời biết, lúc thấy tên Tô Vân trong danh sách học bổ túc, cậu ta đã vui đến mức nào, không nói hai lời liền xung phong đi đón.
Trà sữa và đồ ngọt đã chuẩn bị sẵn, chỉ chờ cô thưởng thức.
Tô Vân khẽ sờ mũi, có hơi ngượng, rồi từ chối.
Nguyên chủ đúng là cái đại tra heo đa tình*, không biết rốt cuộc đã thả thính bao nhiêu người thế này?
*Đại tra heo đa tình: đồ lăng nhăng, bắt cá nhiều tay, đổi tình cảm như thay áo.
Kỳ Nghiêu nghe cô từ chối xong thì lập tức lộ vẻ tủi thân vô đối, đuôi mắt cụp xuống, nhìn y hệt cún con bị bỏ rơi, đáng thương muốn rớt nước mắt: “Anh mua đúng vị em thích nhất mà… Thật sự không uống một ngụm hả?”
Vừa nói dứt câu, thang máy cũng vừa dừng lại.
Tô Vân lịch sự gật đầu, từ chối: “Không cần đâu, cảm ơn nhé.”
Đợi đến khi vào lớp học bổ túc, cô vào chỗ ngồi trong góc nhỏ của mình, Kỳ Nghiêu cũng lập tức lẽo đẽo theo sau, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế của giáo viên kèm học.
“Vân Vân~”
Kỳ Nghiêu cười lấy lòng, dáng vẻ chẳng khác gì một chú chó to đuôi cụp đuôi vẫy mừng, nếu mà mọc được đuôi thật thì chắc đã vẫy sắp gãy rồi.
“Xem như quà thầy cho em đấy...”
Nói xong còn kèm ánh mắt tủi thân tội nghiệp.
Tô Vân chẳng buồn dây dưa, rút sách giáo khoa ra, thản nhiên nhìn “thầy giáo bán thời gian” này một lượt: “Vậy bắt đầu luôn nhé?”
“Được! Được!”
Kỳ Nghiêu lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
Ba tiết học bổ túc trôi qua rất nhanh, Tô Vân sắp xếp lại sách vở gọn gàng, chuẩn bị rời đi.
Kỳ Nghiêu ngồi bên cạnh, ánh mắt đáng thương như cún con ướt mưa, vẫn không cam lòng: “Thật sự không uống một ngụm sao? Anh mua đúng vị em thích nhất mà, ngon lắm đó…”
Tô Vân chỉ khẽ lắc đầu, dứt khoát lạnh nhạt xoay người bước đi, chẳng để cậu ta có cơ hội níu kéo thêm.
Xuống dưới lầu, cô tiện đường ghé ăn tạm chút gì lót dạ, rồi nhanh chóng về nhà. Học bổ túc đương nhiên quan trọng, nhưng dù sao cũng không bằng chuyện tu luyện.
Đó mới là chuyện chính.
…
Những tia nắng đầu tiên của buổi sớm luôn mang theo linh khí tinh khiết, còn có tác dụng tẩy rửa kinh mạch, cô tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
Tô Vân hài lòng nhìn linh khí quanh thân lại đậm hơn một phần, lúc này mới thu lại khí tức, rồi đi tắm cho sạch lớp tạp chất xám xịt bám trên người.
Thân thể này bề ngoài thì nhìn gọn gàng sáng sủa đấy, nhưng bên trong đúng là bẩn không chịu được. Đẩy ra mấy ngày rồi mà vẫn chưa sạch hoàn toàn.
Tắm rửa sạch sẽ, Tô Vân dùng chút linh khí vừa mới tích lũy được, tự tay bấm quyết, hong khô và chải lại mái tóc. Cảm giác sảng khoái, nhẹ nhàng, tươi mát khiến cô vô cùng hài lòng.
Tắm xong, thay một chiếc váy xinh xắn, cô lập tức trở lại dáng vẻ “học sinh gương mẫu”, sạch sẽ, tươm tất đến mức không ai bắt bẻ được.
Linh khí trong cơ thể đã tiêu hao gần hết, Tô Vân lại âm thầm vận công pháp, điều hòa hơi thở, dẫn từng tia linh khí nhạt mờ vào kinh mạch.
Chỉ vừa ngồi xuống tu luyện được một lát, đã nghe thấy gương mặt quen thuộc của Đường Phái xuất hiện trước cửa, kèm nụ cười “dịu dàng tiêu chuẩn”.
“Chào buổi sáng. Bữa sáng để trên xe rồi, cô ăn một chút nhé.”
Anh ta ở tận phía bắc thành phố, sáng sớm tầm năm sáu giờ đã chạy một mạch sang tận thành tây chỉ để mua cháo bổ dưỡng cho Tô Vân, độ tỉ mỉ này, ngay cả bạn gái chính thức cũng chưa chắc được đối xử như vậy.
Tô Vân nghe lời ngồi vào xe, hoàn toàn không để ý Thẩm Yến bên cạnh vẫn hơi ngượng ngùng vì chưa quen.
“Bình giữ nhiệt để trên tủ lạnh, màu hồng phấn ấy.”
Cô chậm rãi “Ừm” một tiếng, không khách sáo cầm luôn bình giữ nhiệt xuống, vừa mở ra nhìn, mắt lập tức sáng rỡ.
Cháo hải sản, bánh bao gạch cua, trứng luộc, thêm cả ly sữa đậu nành nóng - toàn bộ đều là món cô thích.
Ăn một mạch sạch sẽ, bụng ấm lên, tâm trạng cũng phơi phới ngay tức thì.
“Ngày mai xin nghỉ, về nhà chào hỏi ba mẹ đi.”
Giọng Tô Vân nhàn nhạt vang lên trong xe, khiến Đường Phái lập tức nín thở, căng cả người như sắp nghẹt thở.
“Ba mẹ anh làm sao vậy?”
“Có đại kiếp nạn, anh nên về nhà sớm trông nom thì hơn.”
Đường Phái nuốt khan một cái, run giọng “vâng” một tiếng, tay lái cũng hơi run nhẹ.
Đến nơi rồi mà đầu óc anh ta vẫn còn ong ong, cứ nghĩ đến chuyện ba mẹ sắp gặp chuyện chẳng lành là tim lại đập loạn.
Thẩm Yến nghiêng đầu liếc qua: “Sao thế?”
Đường Phái suýt bật khóc: “Tô đại sư nói ba mẹ tôi sắp có đại kiếp nạn... tôi muốn về nhà ngay, Thẩm tổng, anh xem... có được không?”
“Về đi.” Thẩm Yến nói dứt khoát.
Đường Phái vội cúi người thật thấp chào hai người, rồi xoay người chạy thẳng một mạch.
Tô Vân hơi bất ngờ, không ngờ Thẩm Yến lại không hề gây khó dễ gì, cũng chẳng tỏ ra lạnh lùng xa cách như cô tưởng. Chỉ có điều... tài xế chạy mất rồi, chẳng lẽ hai người bọn cô tính cuốc bộ?
Còn đang nghĩ, đã thấy Thẩm Yến sải bước, thản nhiên ngồi luôn vào ghế lái.
“Anh cũng biết lái xe à?”
“Ừm.”
Thẩm Yến chỉ hờ hững đáp một tiếng, rồi tập trung lái xe, không nói gì thêm.
Tô Vân liếc nhìn anh qua gương chiếu hậu, cũng chẳng buồn hỏi nữa. Cô mở cặp sách, lôi sách vở ra đọc.
Chỉ còn 90 ngày nữa là thi đại học, nghĩ đến là thấy máu sôi sùng sục.
Thẩm Yến liếc nhìn gương chiếu hậu, thấy cô đang khẽ nhíu mày, nghiêm túc lật sách, khóe môi anh khẽ cong lên một chút.
Xe rất nhanh đã rời khỏi nội thành, chạy thẳng về phía vùng ngoại ô xa xa. Chẳng mấy chốc, Tô Vân đã thấy dãy núi trước mặt quen quen.
Không phải chỗ cô từng độ kiếp thì còn gì nữa.
Vừa nghĩ tới, cô liền thấy toàn thân lại đau, lục phủ ngũ tạng đều âm ỉ nhức nhối theo ký ức.
Kiếp trước, cô đã liều mạng chịu đủ chín đạo Cửu Thiên Huyền Lôi, chỉ cần qua được là thành Nguyên Anh lão tổ, có thể ung dung tung hoành thiên hạ. Thế mà ông trời lại chơi ác, bổ cho cô thêm một đạo Cửu Thiên Thần Lôi — thứ sấm sét lẽ ra chỉ xuất hiện khi tu sĩ Đại Thừa Kỳ phi thăng.
Một đạo sét ấy thôi, đủ cho cô tan thành mây khói.
Nghĩ lại thôi cũng thấy tức muốn hộc máu.
Mang tâm trạng phức tạp như vậy, Tô Vân theo Thẩm Yến xuống xe. Nhìn thấy căn biệt thự đơn lập nằm trên sườn núi, kiến trúc gần như một tòa lâu đài nhỏ, vừa hùng vĩ lại vừa tinh xảo, chỉ là lại tọa lạc ngay trên mắt linh mạch*. Bảo sao chủ nhân ở đây cứ mãi không yên.
*Mắt linh mạch (còn gọi là linh nhãn, long huyệt) chính là điểm hội tụ mạnh nhất, chỗ giao nhau hoặc nơi phát ra linh khí tinh thuần nhất trong cả một mạch linh khí. Nó thường được coi là vị trí phong thủy đắc địa nhất, tụ linh khí tốt nhất.
Cô khẽ lắc đầu, giơ tay bấm đốt ngón tính toán, phát hiện cái biệt thự này còn xây ngay đúng chỗ cô từng độ kiếp. Phàm nhân sống ở đây, chỉ e khí vận trong người sớm bị hút sạch rồi.
Thấy Tô Vân đứng yên không đi tiếp, mặt mày như có điều suy nghĩ, làn da trắng như tuyết hắt ánh chiều tà, trông có một nét an tĩnh xa vời, vô hỉ vô bi.
Cổ họng Thẩm Yến khẽ động, định nói gì đó, rồi lại nuốt xuống.
Hai người còn chưa đứng lâu, chủ nhân biệt thự đã vội vàng ra đón.
Đó là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, dáng người cao ráo, bảo dưỡng rất tốt, loáng thoáng vẫn thấy được bóng dáng đẹp trai thuở thiếu thời.
Ông ta cười sang sảng, vừa tiến lên đã bắt chuyện: “Vị này chính là đại sư sao? Mau mời vào trong!”
Ông ta lại tự giới thiệu: “Tôi là Uyển Lăng Thu, bạn của Thẩm tổng. Đại sư không cần khách sáo, có gì cứ nói thẳng.”
Trong lòng Uyển Lăng Thu khó tránh khỏi có chút coi thường: cô gái nhỏ tuổi thế kia, thì hiểu được cái gì? Lại liếc nhìn Thẩm Yến đang đi bên cạnh, chỉ nghĩ thầm chắc cũng chỉ là nuông chiều mỹ nhân cho vui thôi.
Chỉ tiếc, ông ta khổ sở như thế, đứa cháu nội cũng ốm bệnh mãi không khỏi, haiz…
Càng nghĩ, lửa giận trong lòng càng bốc lên. Nhưng vừa chạm phải ánh mắt trong veo sâu thẳm của Tô Vân, Uyển Lăng Thu lập tức giật mình, trong lòng vẫn do dự.
Ông ta cũng có nghe nói, Huyền môn chú trọng thiên phú, tuổi tác không quan trọng.
Dù trong lòng nghĩ vậy nhưng vẫn không tự thuyết phục được mình.
Tô Vân cứ thế đi trước dò đường, hai người họ lững thững theo sau. Nhìn bóng lưng cô gái nhỏ xa dần, Uyển Lăng Thu rốt cuộc nhịn không được, thấp giọng hỏi: “Cậu chắc chắn cô ấy là đại sư à?”
Đại sư thì đại sư… thế nào mới gọi là đại sư? Tóc không bạc, nhìn còn non choẹt thế kia, chẳng lừa ai được.
“Chắc chắn.”
Thẩm Yến lạnh nhạt đáp.
Sau đó, Thẩm Yến liền im lặng không nói gì thêm. Anh xưa nay vốn kiệm lời, chỉ vì nể Uyển Lăng Thu là người tính tình hiền hậu, lại là bạn vong niên thân thiết, nên mới chịu đứng ra tiến cử Tô Vân. Nếu không, ai rảnh mà bận tâm?
Mặc kệ hai người ở phía sau mắt qua mắt lại đầy nghi ngờ, Tô Vân khẽ nhíu mày, cất giọng bình thản: “Ngôi nhà này nhất định phải dỡ bỏ. Hơn nữa, đống gạch vụn sau đó cũng phải dọn cho sạch sẽ, đừng để sót lại, kẻo làm tổn thương địa khí.”
Nơi này là mắt linh mạch sơ khai, một khi khởi động, nó có thể kéo cả dãy núi xung quanh trồi lên thành long mạch đỉnh núi.
Mà linh mạch mới hình thành, tuyệt đối không chịu nổi dù chỉ một vết thương nhỏ.
Uyển Lăng Thu nghe xong, sắc mặt lập tức khó coi hẳn. Biệt thự này là nơi ông ta cưng như trứng, từng viên gạch, từng khóm cây đều là tự tay sắp đặt, tình cảm chẳng phải nói bỏ là bỏ được.
Huống hồ, đầu tư biết bao nhiêu tiền bạc, giờ nói dỡ là dỡ, thì khác gì tay trắng?
Tô Vân liếc ông ta một cái, giọng đều đều, chẳng chút thương lượng: “Biệt thự này xây ngay trên linh mạch sơ khai. Linh mạch lúc này chỉ biết hút linh khí, chưa kịp hoàn trả lại. Cho nên nhà ông ở đây, vận khí của ông đều bị nó hút sạch, chẳng còn lại bao nhiêu.”
“Nhà ở còn giữ nguyên, hơi thở của cả gia đình ông vẫn quanh quẩn nơi này, dù yếu ớt thôi cũng ảnh hưởng đến linh mạch. Chỉ có dỡ bỏ hoàn toàn, mới dứt được hậu họa.”
Thấy Uyển Lăng Thu vẫn còn do dự, Tô Vân chỉ nhàn nhạt nói thêm một câu: “Tiền tài chẳng qua là vật ngoài thân, cân nhắc xem là mạng quan trọng hay tiền quan trọng. Nếu người nhà cứ yếu dần đi, thì mau bắt tay tháo dỡ, lo mà dưỡng khí vận lại, còn vớt vát được.”
Khí vận mà tiêu tan quá nhiều, đến lúc đó có mời thần tiên cũng khó cứu nổi.
Uyển Lăng Thu nghe thì nghe vậy, nhưng trong bụng vẫn bán tín bán nghi. Chủ yếu là… nhìn Tô Vân như vậy - một cô gái trẻ măng, miệng lải nhải một đống chuyện huyền huyễn, bảo ông ta tin sao được?
Vợ ông ta vốn đang ở trong phòng trông cháu, nghe mấy lời này xong thì chịu không nổi nữa, trừng mắt trợn lên nói thẳng: “Con bé này ăn nói cho cẩn thận! Đừng có mở miệng ra là rủa nhà người ta. Cái gì mà bắt chọn một trong hai, tiền hay mạng? Nhà tôi sao tự dưng lại bị nói thành ra nông nỗi này?”
Thẩm Yến khẽ cau mày, lạnh giọng: “Đi thôi.”
Thấy anh không vui ra mặt, Uyển Lăng Thu cũng hơi xấu hổ, quay sang vợ mình nhỏ giọng dỗ: “Đừng nói thế, Thẩm tổng vì lo cho nhà mình nên mới giới thiệu đại sư đến, bà cứ làm ầm lên thế, tôi biết ăn nói sao với người ta? Nói năng mềm mỏng chút đi.”
Vợ ông ta vẫn không phục, hạ giọng thì thầm đầy nghi ngờ: “Ông thì biết cái gì! Tôi coi chừng lại bị người ta lừa rồi đấy! Nhìn con bé kia kìa, không phải loại học sinh thanh thuần mà mấy người lắm tiền thích bao nuôi à? Sạch sẽ được mấy phần!”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.