Trên núi gió thổi mạnh, lại đúng mùa xuân nên càng thêm dữ dội.
Gió thổi váy Tô Vân bay lượn, cô cứ đứng đó khẽ cười, trông nhẹ như cánh bướm, chỉ cần gió mạnh thêm chút nữa là bay mất.
Thẩm Yến nhìn mà lòng căng thẳng, quay sang liếc Uyển Lăng Thu một cái đầy lạnh lùng.
Uyển Lăng Thu tức thì trừng mắt với vợ, rồi vội vàng đẩy bà ấy vào trong nhà, vừa cười gượng vừa xin lỗi: “Thẩm tổng, ngài đừng giận. Bà ấy không hiểu chuyện, nói bậy nói bạ, tôi sẽ dạy dỗ lại.”
Không khí vẫn lúng túng đến mức ai cũng thấy ngại. Tô Vân thì vẫn nhắm mắt, im lặng không nói một lời.
Cô đang tập trung cảm ứng pháp khí bản mệnh của mình, một cây bút ngọc.
Từ lúc lên núi đến giờ, Tô Vân đã cảm giác được có thứ gì đó mơ hồ níu giữ mình. Chuyện nhà cửa, người hầu… cô cũng chẳng bận tâm.
So với việc tìm lại pháp khí bản mệnh, mấy chuyện kia chẳng đáng là gì, chỉ cần tìm được cây bút ngọc, tâm trạng cô liền phấn khích lạ thường.
Nhưng cứ như có một lớp gì đó cản trở, khiến cô càng lúc càng sốt ruột.
Cuối cùng, bám theo luồng cảm ứng mạnh nhất, Tô Vân nhắm mắt, dùng thần thức kết nối với câu bút, cứ thế mà bước đi về phía sau vườn hoa.
Uyển Lăng Thu đứng đờ ra nhìn thiếu nữ mắt nhắm tít mà vẫn tránh được hết đá, bậc thang, chướng ngại vật - không vấp ngã lấy một lần, cứ như có mắt thứ ba vậy.
Vợ ông ta nhịn mãi vẫn không cam lòng, đang định
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-lao-man-cap-xuyen-ve-roi/2763894/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.