Cả lớp im lặng đến mức căng như dây đàn, ai cũng như đang nín thở, chỉ chờ khoảnh khắc kết quả được công bố.
Chỉ có Tô Vân vẫn ung dung như thường, cúi đầu tiếp tục cặm cụi làm mấy đề tự luyện.
Mà cũng phải nói, cái cảm giác bơi lội thỏa thích trong biển đề thi… thật sự rất sảng khoái.
Điền Hiểu Kỳ thì khỏi nói, biết thừa mình vẫn lẹt đẹt tầm trung dưới, nhưng cái cảm giác chờ đợi điểm số vẫn khiến cô nàng rũ rượi chẳng còn chút sức sống.
Cô nàng bèn len lén chọc Tô Vân, nhỏ giọng hỏi: “Cậu thật sự không thấy sợ hả?”
Tô Vân cũng đáp lại bằng giọng nhỏ xíu: “Sợ.”
Nghe được câu trả lời, Trương Giai Kỳ quay đầu liếc nhìn cô. Gương mặt Tô Vân bình thản, chẳng thấy bóng dáng sợ hãi ở đâu.
Cô bạn ngốc bạch ngọt Điền Hiểu Kỳ cũng nghi ngờ hỏi lại: “Thật không đó?”
Tô Vân gật đầu: “Ừ.”
Điền Hiểu Kỳ nhìn Tô Vân, vừa rối rắm vừa ngơ ngác, kết quả quên béng cả việc hồi hộp.
Đúng lúc này, thầy Lý sải chân bước vào lớp, “bịch” một tiếng ném xấp bài thi xuống bàn, giọng nghiêm như ra trận: “Bình thường thì lơ là nghe giảng, đến lúc thi lại hoảng loạn! Kết quả thế nào? Toàn quân bị diệt! Mấy đứa có biết ‘toàn quân bị diệt’ nghĩa là gì không hả?”
“Thật sự làm tôi quá thất vọng!”
“Đây là lứa học sinh khiến tôi mất mặt nhất từ trước tới nay!”
Nhìn thấy học trò bên dưới mặt tái mét, mắt tròn xoe như nai vàng, thầy Lý cuối cùng cũng chịu đổi giọng, sắc mặt hòa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-lao-man-cap-xuyen-ve-roi/2763896/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.