Vừa qua Tết Nguyên Tiêu, chuyện nghị thân của tiểu thư đã được đưa lên lịch trình.
Thế nhưng, dường như chỉ khóc một đêm, tiểu thư lại trở về những ngày tháng được cưng chiều vạn phần, mỗi ngày đều tìm thú vui.
Hôm nay, hiếm khi Thiếu tướng quân chủ động nhắc đến chuyện muốn đưa tiểu thư ra ngoài cưỡi ngựa, nàng cũng hứng thú vô cùng.
Từ sáng sớm, tiểu thư đã khoác lên mình bộ y phục cưỡi ngựa màu đỏ, mái tóc dài đen nhánh được buộc cao thành đuôi ngựa, trên vầng trán đầy đặn sáng bóng là một đóa hoa điền hình mai đỏ thẫm.
Đôi mắt hạnh trong veo, đuôi mắt hơi nhướng lên, vẻ rạng rỡ nhưng vẫn toát ra khí chất anh dũng chỉ có ở tiểu thư nhà võ tướng.
Ngồi trên lưng một con tuấn mã đen tuyền, tiểu thư dễ dàng khiến vó ngựa tung cao, khiến ta nhìn mà tim đập thình thịch.
Nhưng nàng lại cười suốt, trên cổ chiếc khăn lông thỏ trắng muốt càng làm nổi bật đôi gò má ửng hồng vì phấn khích.
Môi đỏ khẽ hé, hơi thở phả ra màn sương nhè nhẹ, nàng lớn tiếng gọi ta:
"Hi Nhi, ngươi xem bản tiểu thư có lợi hại không?"
"Tiểu thư đương nhiên lợi hại, thiên hạ này không ai sánh bằng tiểu thư!"
Ta vừa ôm lò sưởi tay, vừa vội vã chạy đến đưa cho nàng.
Nhưng tiểu thư không có ý định xuống ngựa, chỉ ra hiệu cho ta lấy cung tên của nàng, rồi nhìn về phía Thiếu tướng quân bên cạnh:
"Đến đây, cùng ta so tài một trận!"
Chưa kịp đợi Thiếu tướng quân lên tiếng, một nam nhân cưỡi ngựa cao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-nha-hoan-thao-ban-huong-ba/2763918/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.