Hôn sự của tiểu thư được định vào ngày hai mươi tháng Chín, đây là ngày lành tháng tốt do Ty Thiên Giám chọn ra.
Phu nhân vẫn chưa an tâm, liền lặng lẽ sai người vào cung dò hỏi. Người truyền tin trở về bẩm báo:
"Phu nhân cứ yên tâm, bát tự đều vô cùng tốt."
Thế nhưng, thân làm mẫu thân, gả con gái đi sao có thể yên lòng cho được?
Phu nhân lại mời một vị tiên sinh giang hồ đến xem bói, nhưng vì thành thân với vương tộc nên bát tự của Thành vương luôn được giữ kín, chỉ có thể đưa bát tự của tiểu thư cho tiên sinh xem.
Vị tiên sinh đó nói:
"Tiểu thư là người trời sinh mệnh phú quý, vinh hoa phú quý cả đời hưởng không hết."
Phu nhân nghe xong vui mừng, thưởng bạc rồi tiễn tiên sinh đi. Nhưng khi quay vào, bà lại thở dài nói:
"Từ lúc còn nằm trong bụng ta, nó đã định sẵn là mệnh phú quý rồi."
Phu nhân nhìn thấu mọi chuyện.
Vì hôn sự của tiểu thư, toàn phủ trên dưới bận rộn, ngay cả ta, người nhàn rỗi nhất, cũng bận đến mức không kịp ngồi xuống uống một chén trà.
"Hy Nhi, lại đây!" Tiểu thư vẫy tay gọi ta vào nội thất.
Vừa bước vào, ta đã thấy trên giường trải một tấm chăn cưới đỏ thẫm. Trên gấm thêu cảnh uyên ương hí thủy*, ta xuýt xoa khen ngợi:
*(Uyên ương hí thủy: đôi nhạn bơi lội bên nhau trên mặt nước, biểu tượng của tình yêu vĩnh cửu)
"Không hổ danh là thêu nương đến từ Tô Châu, nàng xem con… con…"
Ta nhất thời quên mất tên con vật được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-nha-hoan-thao-ban-huong-ba/2763919/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.