Chậc, nãy giờ ta rốt cuộc là bị làm sao vậy chứ? Có phải là ta đã bị lú lẫn rồi không??
Yến Minh Nhiên bất chấp việc ta ngày nào cũng kêu đau oai oái vẫn cứ lôi ta đi luyện võ. Thậm chí hắn ta còn tỏ ra tận tâm tận lực hơn cả cha ruột của ta nữa.
Mắt thấy thân thủ của ta ngày càng trở nên linh hoạt hơn, ra chiêu cũng càng lúc càng nhanh nhẹn hơn, dáng người cũng càng ngày càng trở nên... đẹp hơn, ta đột nhiên lại có một cảm giác gì đó rất là sai sai.
Cho đến một hôm, ta nhìn thấy bé mèo đang nằm cuộn tròn người lại ở ngay rìa sân luyện võ, ta đột nhiên liền ngộ ra được chân lý.
Ta sững người lại ngay tại chỗ, làm cho Yến Minh Nhiên cũng phải giật mình theo. Thanh kiếm đang vung xuống cũng lập tức phải dừng lại giữa chừng:
"Ngươi đang làm cái quái gì vậy hả?! Không muốn sống nữa rồi hay sao?!"
Ta vội vàng kéo hắn ta qua một bên, rồi chỉ tay về phía bé cưng:
"Ngươi hãy nhìn bé cưng đi kìa!"
Yến Minh Nhiên nhìn theo hướng tay ta chỉ, khóe môi của hắn lập tức cong lên thành một nụ cười rạng rỡ: "Ò~~ bé mèo cưng của ta~~ sao mà con lại có thể đáng yêu đến thế này cơ chứ~~"
Ta: "…… Làm ơn hãy tỏ ra bình thường một chút được không."
Ta kéo hắn đến gần bé mèo hơn, rồi giơ tay ra đo đo so so kích thước của nó: "Ngươi nhìn đi! Bé cưng của chúng ta bây giờ đã to đến cỡ này rồi đây này!!"
Yến Minh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-nhan-cung-chieu-meo-hon-mang/2763394/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.