Đông Phương Tố Quang vươn tay, lúc đang định ôm lấy hắn ta thì bên ngoài truyền vào tiếng bước chân.
Bàn tay Đường Trĩ thò ra sau, chuẩn bị rút kiếm.
Đông Phương Tố Quang nhanh tay giữ chặt cánh tay hắn ta, đè đầu hắn ta lại, hoảng loạn nhét cả người Đường Trĩ xuống phía dưới cái bàn trước mặt cậu ta. Cái bàn làm từ gỗ, nhưng được trải lên mặt một tấm vải, miễn cưỡng có thể giấu được một người.
Nói thế nào Đường Trĩ cũng là một nam nhân đã thành niên, thân thể bị nhét vào rất không thoải mái, còn suýt thì không ngồi xổm được. Trong lúc hoảng loạn, thân thể hắn ta hơi nghiêng về phía trước, không cẩn thận ôm luôn chân Đông Phương Tố Quang.
Đông Phương Tố Quang khẩn trương mà run lên.
Bởi vậy xiềng xích bằng sắt trên chân cậu ta cũng phát ra âm thanh.
Lúc này Đường Trĩ mới phát hiện cậu ta bị khóa lại.
“Tố Quang.” Một giọng nói ngọt ngấy gọi tên cậu ta, tiếp theo cửa bị đẩy ra.
Tố Quang.
Đường Trĩ ở dưới bàn, không tiếng động mà trào phúng, dùng khẩu hình đọc lên hai chữ kia.
Đồng thời, tay hắn ta dùng sức ôm lấy cẳng chân Đông Phương Tố Quang
Đường Trĩ phát hiện bản thân thật sự thích ôm chân người khác, hơn nữa hình dáng chân Đông Phương Tố Quang đúng là rất đẹp, còn ôm khá thích tay đấy.
Hai mắt Đông Phương Tố Quang rũ xuống liếc nhìn hắn ta một cái.
Đường Trĩ đang một thân một mình tự nổi máu ngược, tưởng tượng đến lúc mình bị một chân này đá, một cái chân khác của Đông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-su-huynh-chi-biet-soi-guong-trang-diem/1189628/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.