Trên đời có hàng ngàn hàng vạn người, viết hàng ngàn hàng vạn chữ, viết về xuân hạ thu đông, viết về những lời thì thầm, về sự thay đổi của năm tháng, viết về rung động, về sự bi thương, viết về tưởng niệm, về sự ám ảnh.
Nhưng lại cố tình không viết về chuyện xưa của mình với người trong quá khứ.
Một bàn tay xinh đẹp đặt bút lông xuống, mặc dù người trong tranh chưa thành hình nhưng đã có thể thấy được tình yêu của người vẽ trong đó.
Đông Phương Tố Quang tựa vào cửa sổ, chuông bên ngoài đung đưa, phát ra âm thanh ồn ào.
Âm thanh đó khiến cậu ta bừng tỉnh, cậu ta chợt tỉnh táo lại, nhìn con dao găm đặt bên cạnh bút và nghiên mực.
Cách đó không xa, tiếng bước chân ngày càng tới gần.
Đông Phương Tố Quang trầm ngâm một lát, sau đó đẩy bút lông ra, cầm lấy con dao găm đã tự chuẩn bị kia, lập tức cắt vào cổ mình.
Không máu, không đau khổ, cũng không có tiếp theo.
Cậu ta đã chết từ lâu rồi, hiện tại chỉ là quỷ hồn mà thôi.
Đông Phương Tố Quang cảm khái, sau đó vẻ mặt nhàm chán tiện tay ném dao găm xuống.
Nếu bây giờ muốn đả thương bản thân, có lẽ cậu ta cần một hòa thượng biết siêu độ vong hồn.
Đông Phương Tố Quang suy nghĩ, cảm thấy không có gì hay, tiếp tục cầm bút lông lên.
“Chủ nhân, ta đến châm trà nước cho ngươi.” Một cô nương mặc váy đỏ đi đến.
“Cảm ơn ngươi, Tiểu Hồng.” Đông Phương Tố Quang tùy ý nói xong, sau đó tiếp tục vẽ.
“Ngươi lại vẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-su-huynh-chi-biet-soi-guong-trang-diem/1189630/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.