Lâm Kiến ngự kiếm bay lên, xông vào không ít khu vực cấm bay. Đến tận khi bị người phát ra ba lượt cảnh cáo liên tục, y mới bất đắc dĩ hạ xuống. Y cưỡi ngựa, đi bộ rồi lại ngự kiếm, đổi phương thức gấp rút lên đường.
Trên đường, y còn gặp một người vừa không xa lạ, cũng không quen thuộc.
Cửu Tinh Lưu khoác một bọc hành lý, ôm một con hồ ly đỏ rực, đang nghỉ ngơi trước một sạp trà.
Thấy Lâm Kiến, Cửu Tinh Lưu mỉm cười.
Đúng lúc Lâm Kiến muốn mua một ít lương khô nên đã tán gẫu với gã mấy câu.
Cửu Tinh Lưu nói với y, gã đã sớm muốn dành thời gian nhàn rỗi đi du sơn ngoạn thủy. Đáng tiếc Cửu Tinh thị vẫn luôn bề bộn nhiều việc, gã xử lý nhiều năm, cuối cùng cũng rảnh, mấy ngày này thành công ra ngoài. Một chuyến này, gã định đi rất nhiều nơi.
“Ra ngoài một mình có cô đơn không?” Lâm Kiến tùy ý tán gẫu với hắn.
“Vốn muốn đi cùng một người bạn, đáng tiếc hắn có việc không thể đi cùng. Năm năm trước, ta trùng hợp nhặt được một con hồ ly rồi chơi đùa cùng nó, cũng vẫn ổn.” Cửu Tinh Lưu cười nói.
“Ồ, vẫn ổn sao?” Lâm Kiến nói với giọng thâm thúy, sau đó cười nhìn hồ ly kia.
Hồ ly lạnh run, sau đó lui vào lòng Cửu Tinh Lưu. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Chỉ là một con hồ ly bình thường, Lâm Chưởng môn khoan dung.” Cửu Tinh Lưu sờ đầu hồ ly.
Lâm Kiến cười cười, sau đó lấy lương khô ông chủ chuẩn bị cho mình, xoay người cưỡi ngựa rời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-su-huynh-chi-biet-soi-guong-trang-diem/1189631/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.