🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hạ Trường Sinh cầm Kính Hoa Thủy Nguyệt đứng ở giữa. Hung thú chạy một vòng quanh bụi cây, âm thanh không ngừng quanh quẩn xung quanh hắn.

Hung thú đang tìm thời cơ tấn công hắn, có ý định muốn tìm được điểm yếu trên người hắn.

Hạ Trường Sinh nhìn ra ý đồ của nó, tùy ý giương kiếm.

“Hạ Trường Sinh.” Giọng nói của Nha Giác không phải truyền từ một hướng nào tới, mà đến từ bốn phương tám hướng: “Ngươi học điều xấu rồi, món đồ của người phàm chơi vui như vậy sao?”

Hạ Trường Sinh không trả lời, hắn mỉm cười, thân kiếm của Kính Hoa Thủy Nguyệt nhấp nháy ánh sáng màu tím.

“Hung thú chúng ta tự hào nhất chính là sức mạnh to lớn, móng vuốt sắc bén, đôi cánh có thể bay tới bất cứ đâu, hàm răng sắc nhọn, cơ thể vạm vỡ to lớn. Không ngờ ngươi lại chịu bị nhốt trong cơ thể của người phàm, thật nực cười.”

“Cũng bình thường mà.” Hạ Trường Sinh không hề để ý đến lời nó nói: “Dù ngươi nói như vậy nhưng ta ở trong cơ thể người phàm có thể đi khắp non sông, ngắm nhìn hoa nở hoa tàn. Điều quan trọng nhất, mặt trời mà các ngươi ở bên dưới vực sâu khát khao được tắm một lần, ta đã nhìn đến chán rồi. Ta có quyền chủ động lựa chọn, có phải ngươi ghen tỵ không?”

Nha Giác bị hắn chọc tức.

“Quan trọng nhất là.” Hạ Trường Sinh cầm chặt kiếm, vung về phía trước không có động tĩnh nào đó: “Dùng bộ dáng bị hạn chế này thắng ngươi càng khiến ta trông lợi hại hơn. việc này khiến ta rất có cảm giác thành tựu đó!”

Thanh kiếm của hắn bay qua, không hề đánh trúng Nha Giác.

Nha Giác cười.

Tiếng cười nhạo của nó vừa phát ra, âm thanh cây cối bị gãy vang lên. Nó còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, gốc cây bị gãy đã đập xuống đầu.

Nha Giác phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó nó còn chưa bò dậy đã nhìn thấy có một bóng dáng màu trắng bay tới bên cạnh mình.

Hạ Trường Sinh lộ ra ánh mắt lạnh lùng chưa từng có, truyền sức mạnh của hung thú vào trong kiếm rồi chém xuống.

Nếu là trước kia, chắc chắn cú đánh này có thể phân thắng bại.

Nhưng hiện tại Hạ Trường Sinh đang ở trong cơ thể người phàm. Đôi cánh vốn đang cụp xuống của Nha Giác lập tức giang rộng ra, hất tung gốc cây lớn đang đè trên người mình. Sau đó, móng vuốt của nó đánh về phía Hạ Trường Sinh.

Vốn dĩ Hạ Trường Sinh đang tấn công, nhưng bởi vì phản ứng của Nha Giác mà hắn buộc phải chuyển sang thế phòng thủ.

Kính Hoa Thủy Nguyệt bảo vệ trước người đã bị đánh trúng, thân kiếm rung lên, sau đó Hạ Trường Sinh và Kính Hoa Thủy Nguyệt đều bị sức mạnh của hung thú uy hiếp, bay thẳng về sau.

Hạ Trường Sinh giữ vững cơ thể trong không trung, rồi sử dụng pháp thuật để bản thân đáp đất an toàn.

Y phục rối tung, hắn hất tay áo, chỉnh lại đồ.

Hắn vẫn chưa đứng vững, Nha Giác đã xông đến rồi.

Nếu không phải vì tình hình hiện giờ nguy hiểm, Hạ Trường Sinh thật sự muốn trêu đùa.

Xin lỗi, hắn đã là nam nhân của người khác, hy vọng ngươi đừng thể hiện cảm xúc khao khát quá đáng với hắn nữa.

Nhưng nếu hắn nói như vậy, chắc Nha Giác cũng không biết hắn đang nói đùa, mà chỉ gầm lên một câu, ngươi lại ăn nói linh tinh cái gì vậy, sau đó sẽ tiếp tục chiến đấu với hắn.

Lần này Nha Giác chạy ra khỏi vực sâu quả thực có mục đích rõ ràng, chính là đánh Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh cầm Kính Hoa Thủy Nguyệt, tùy ý chém vài đường. Sau đó, vào lúc Nha Giác hừng hực khí thế xông đến, thì hắn lại bỏ chạy.

Rất dễ thấy thái độ lười nhác khi chiến đấu của hắn.

Nói thật lòng, trước giờ Hạ Trường Sinh cũng rất thích đánh đấm.

Có thể nói rằng hắn thuộc tốp thích đánh đấm trong đám hung thú. Năm đó thần xua đuổi hung thú, hung thú phản kháng, hắn xông lên phía trước, đánh mạnh mẽ và hưng phấn hơn ai hết.

Bị nhốt ở vực sâu? Việc đó không nằm trong phạm vi suy xét của hắn.

Nếu muốn chiến đấu thì chiến một cách sảng khoái.

Hạ Trường Sinh vung Kính Hoa Thủy Nguyệt trong tay, tạo ra huyễn cảnh.

Mặt trời biến thành mặt trăng, mặt đất bằng phẳng biến thành mặt nước. Trên mặt nước là những đóa hoa màu hồng tím và màu trắng đan xen lẫn nhau. Huyễn cảnh nhốt Nha Giác lại, khiến nó chỉ có thể chạy đông chạy tây.

“Ngươi đi chơi với hắn đi.” Hạ Trường Sinh đứng ở trên ngọn của một cái cây, nhấc cánh tay đang cầm Kính Hoa Thủy Nguyệt, sau đó xòe bàn tay ra để Kính Hoa Thủy Nguyệt rơi thẳng xuống.

Cánh hoa trên y phục của hắn dường như cũng đang rơi xuống.

Rơi vào mặt nước, kiếm linh lập tức xuất hiện.

“Hi hi, chủ nhân, xin hãy coi chừng một chút, đừng để dã thú bẻ gãy ta đó.” Kính Hoa Thủy Nguyệt cầm tay áo che đi nửa khuôn mặt của mình, nó mỉm cười và nói một câu, sau đó cầm kiếm chạy về phía Nha Giác.

Huyễn cảnh là lĩnh vực sở trường của Kính Hoa Thủy Nguyệt. Nha Giác nhìn thấy kẻ địch xuất hiện thì lao tới. Kính Hoa Thủy Nguyệt trêu chọc nó như đang trêu chọc chó con. Lúc biến mất, lúc thì xuất hiện tấn công nó.

Hạ Trường Sinh sờ ngực mình, bỗng thấy nhẹ nhõm.

Hắn cần dùng đến cơ thể này, không thể mất đi cơ thể trong lúc này được.

Và hắn còn không thể mất đi…

Hạ Trường Sinh nhìn ra bên ngoài thông qua huyễn cảnh.

Nói thật lòng, vốn dĩ Hạ Trường Sinh thấy lo lắng cho Lâm Kiến, mặc dù hắn cảm thấy nếu không có gì bất ngờ thì tu vi hiện giờ của Lâm Kiến không kém Thạch Đông Lâm chút nào.

Nhưng hắn lại lo lắng cho đối phương là vì hắn đã học được một thứ tình cảm quan trọng từ chỗ Lâm Kiến khi đến thế gian này.

Hắn càng lo lắng thì lại càng cạn lời khi phát hiện hai người kia vừa đánh vừa nói những lời tục tĩu.

“Không ngờ phản đồ lại để ý đến chuyện của Phục Hy viện như vậy. Ta nói cho ngươi biết, đệ tử mà hiện giờ sư phụ yêu thương nhất chính là đại sư huynh, đệ tử được ông ấy giao nhiệm vụ quan trọng nhất là ta. Ngươi không dính chỗ nào cả.” Lâm Kiến bay qua.

“Vậy sao? Ngươi tự tin thật đấy, Phương Cảnh Tân quan tâm hai ngươi chẳng qua là vì ông ấy muốn đóng vực sâu lại mà thôi. Nếu không có chuyện này, ngươi đoán xem, một kẻ là hung thú, một kẻ là tu chân giả có tố chất bình thường, sao lại được ông ấy yêu thương chứ. Phương Cảnh Tân chính là người như thế, ta khuyên ngươi đừng nên suy nghĩ quá nhiều sẽ tốt hơn.” Thạch Đông Lâm vung kiếm qua.

Lâm Kiến giẫm lên thân kiếm rộng lớn của Quan Thương Hải, mượn lực của nó để nhảy ra sau, cùng lúc đó sử dụng Phong thuật để tấn công gã.

Quan Thương Hải vung ra, phá giải pháp thuật của Lâm Kiến.

“Còn ngươi nữa, là Chưởng môn của Phục Hy viện nhưng lại chơi chung với hung thú. Nếu chuyện này bị lan truyền ra ngoài, ngươi nghĩ mình sẽ kết cục thế nào?”

“Kết cục? Nếu bọn họ không chúc mừng ta, vậy thì ta đánh đến khi bọn họ chịu quỳ xuống chúc mừng ta mới thôi!” Lâm Kiến lại xông đến.

Quan Thương Hải và Không Sơn kiếm va chạm với nhau.

Vẻ mặt của Thạch Đông Lâm phức tạp.

Kế hoạch ban đầu của gã chính là muốn phế bỏ pháp lực của Lâm Kiến, tránh cho sau này y làm hỏng kế hoạch của mình. Nhưng sau khi đánh nhau một trận, gã phát hiện Lâm Kiến không hề dễ đối phó như gã tưởng tượng.

Y kế thừa phần lớn pháp lực của Phương Cảnh Tân, cộng thêm việc bao nhiêu năm nay lang bạt bên ngoài, bản thân cũng là người cố gắng, cho nên thực lực đã không còn kém như trước nữa. Khuyết điểm duy nhất của y chính là y vẫn còn quá trẻ. Tu chân giả giống như y sẽ ngày càng xuất sắc khi tuổi tác tăng lên. Để đối phó với việc vực sâu mở ra, Phương Cảnh Tân đã cưỡng ép, kéo tu vi của y lên cao trong nháy mắt.

Lâm Kiến dùng cách hiến tế tương lai của mình để có được sức mạnh ngày hôm nay.

“Xứng đáng không?” Thạch Đông Lâm hỏi y.

Lâm Kiến ngẩn người.

“Vốn dĩ ngươi có thể là một tu chân giả giành được thêm nhiều thành tựu trong tương lai, nhưng bởi vì vực sâu mà hy sinh mất rồi, thật sự xứng đáng sao?”

Lâm Kiến hất thanh kiếm của gã đi, tiếp tục tấn công.

Thân kiếm của Quan Thương Hải nặng hơn những thanh kiếm bình thường, hơn nữa còn rất lớn. Không Sơn kiếm cần phải dùng Phong thuật lên trên mới có thể so bì trọng lượng với nó.

“Không sao cả.” Lâm Kiến nói: “Dù sao ta cũng chưa từng nghĩ đến tạo ra thành tựu gì về mặt này cả. Vả lại, nếu vực sâu thật sự mở ra, cho dù sau này ta là một tu chân giả đệ nhất thiên hạ, e rằng cũng không có tác dụng gì nữa.”

“Không những thế.” Thạch Đông Lâm cảm thấy y quả nhiên vẫn còn trẻ tuổi, suy nghĩ quá đơn giản: “Mỗi lần đều phải hy sinh, mà thứ phải hy sinh là người, là trái tim. Hết lần này đến lần khác… Mãi mãi không mệt mỏi, không được ngừng lại. Mà mỗi lần hy sinh lại không được thưởng thứ gì cả.”

Lâm Kiến suy nghĩ.

Mà không đợi Lâm Kiến suy nghĩ kỹ, cùng với câu nói của Thạch Đông Lâm thì tâm ma của gã cũng ngày càng nghiêm trọng, ra tay cũng càng ngày càng nặng.

“Được rồi! Cuộc nói chuyện của chúng ta đến đây là kết thúc. Tạm biệt nhé!” Nói xong, Thạch Đông Lâm lấy ra viên Tinh Tủy Châu thứ hai.

Vào lúc gã định hút sạch sức mạnh bên trong thì phát hiện không thể khởi động trận pháp được.

Thạch Đông Lâm nhìn về phía trước, khoảnh khắc gã lấy viên trân châu ra, Lâm Kiến đã lập tức sử dụng trận pháp áp chế Tinh Tủy Châu.

“Ngươi thật là… rất vướng víu đó!” Thạch Đông Lâm bộc phát sức mạnh của Tinh Tủy Châu ra trong nháy mắt.

Bên trong viên trân châu kia là hơn trăm mạng sống.

Vốn dĩ mạng sống của con người chính là một loại sức mạnh.

Lâm Kiến vừa chớp mắt, Thạch Đông Lâm đã xuất hiện trước mặt y, tóm lấy đầu y.

“Đùng!” Thạch Đông Lâm xách Lâm Kiến đập thẳng xuống nền đất.

“Ta không cần phần thưởng…” Lâm Kiến dùng pháp thuật giữ lấy mặt của Thạch Đông Lâm.

Y sử dụng một tà thuật ác độc.

Thạch Đông Lâm bị y tấn công ở cự ly gần, cảm thấy gương mặt sắp bị thiêu cháy rồi, gã buộc phải tránh xa y.

Lâm Kiến đứng dậy, khẽ nói: “Cứ để thời gian mục rữa mà tẻ nhạt này tiếp tục trôi qua đi.”

“Ha ha.” Thạch Đông Lâm cười: “Bỗng nhiên ta cảm thấy phế đi tu vi của ngươi sẽ rất đáng tiếc.”

“Nhưng nếu như ta giết ngươi thì không thấy đáng tiếc chút nào.” Không Sơn kiếm trong tay Lâm Kiến réo gào theo cảm xúc của y: “Giết người đền mạng.”

“Haizzz.” Thạch Đông Lâm thở dài.

Vào lúc bọn họ đánh nhau, kẽ hở ở vực sâu lại lớn hơn.

Đám hung thú vốn dĩ yên lặng chờ đợi nơi vực sâu đều đã tập trung ở lối ra, chờ đợi thời cơ xông ra ngoài.

Đương nhiên, nếu bọn nó có thể ra được, nhất định phải xé nát kẻ phản bội trong tập thể.

“Hình như ta không rảnh chơi với ngươi rồi, Nha Giác.” Hạ Trường Sinh đang quan sát tình hình lên tiếng nói.

“Không thể theo ý ngươi được.”

Nha Giác phá vỡ huyễn cảnh, Kính Hoa Thủy Nguyệt bị đánh bay ra.

Hạ Trường Sinh muốn đón lấy thanh kiếm của mình, nhưng trước khi thanh kiếm rơi vào tay thì Nha Giác đã xông tới trước, há to miệng nhắm vào tay của Hạ Trường Sinh.

Nếu Hạ Trường Sinh kiên trì muốn ở trong cơ thể của người phàm, vậy thì nó sẽ phá hủy cơ thể này từng chút một, xem thử hắn còn đứng im được không.

Hạ Trường Sinh kịp thời bảo vệ tay mình, nhưng ống tay áo lại bị nó cắn rách một miếng.

Nha Giác: “...”

Vừa hay Lâm Kiến và Thạch Đông Lâm ở một bên đã kết thúc trận chiến thứ nhất, đã tách ra đứng ở hai bên.

Cách đó không xa, đám người Đường Trĩ cũng đã tiến lại gần chỗ này, muốn xem tình hình.

Mấy người duy trì trạng thái tĩnh, còn chưa kịp thở đã trơ mắt nhìn thấy một con hung thú to lớn bay tới trước mặt bọn họ, sau đó “đùng” một tiếng, đập mạnh xuống đất.

Nha Giác ngã xuống đất, từ đầu đến chân có một vết kiếm sâu.

Tất cả những người có mặt đều chìm vào sự im lặng đáng sợ.

“Sao ngươi lại tức giận như vậy!” Nha Giác bò dậy, hô hấp trở nên dồn dập.

Hạ Trường Sinh mặc đồ trắng từ trên trời rơi xuống, hắn lạnh lùng cởi áo ngoài, ném mạnh xuống nền đất.

Tay áo ngoài của hắn vừa mới bị Nha Giác cắn rách rồi.

Thạch Đông Lâm đi tới trước mặt Nha Giác, Quan Thương Hải chặn ở phía trước.

Gã không ngờ được rằng mình phải bảo vệ hung thú này.

Nhưng hết cách rồi, hiện giờ bọn họ đang ký khế ước, hơn nữa khế ước cũng chưa kết thúc. Nếu Nha Giác chết sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến mình.

Lâm Kiến cạn lời nhìn Hạ Trường Sinh ở bên cạnh.

Từ lúc đến Đôi bờ Hoàng Tuyền, Hạ Trường Sinh vẫn luôn lười nhác. Hiếm khi hắn trở nên nghiêm túc, kết quả là do y phục nên mới nổi giận.

“Hạ Trường Sinh!” Nha Giác cũng tức giận, nó đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi.

Hạ Trường Sinh đang chỉnh lại y phục của mình.

“Đại sư huynh, rốt cuộc huynh muốn đánh hay không muốn đánh thế?” Lâm Kiến để Không Sơn kiếm sau lưng, ung dung hỏi.

Hạ Trường Sinh bước chậm rãi tới bên cạnh Lâm Kiến.

“Đệ hỏi ta à, ta vẫn đang đánh mà.” Hạ Trường Sinh nói cho y biết: “Hơn nữa còn lo lắng cho sự an toàn của đệ nữa đó.”

“Nam nhân thối tha, có phải huynh cho rằng ta mới quen biết huynh ngày hôm nay không…”

Có đôi khi Lâm Kiến cũng rất khâm phục chính mình, y quen thuộc với Hạ Trường Sinh đã đến mức bản thân cảm thấy thần kỳ luôn rồi. Từ sau khi Hạ Trường Sinh đến nơi này thì không hề có ý định chiến đấu. Cho dù đối diện với Nha Giác, hắn cũng tránh né chứ không đối mặt. Giống như Hạ Trường Sinh nói, dường như hắn càng quan tâm tình hình chiến đấu ở bên này hơn.

“Hắn không thể làm gì được ta.” Lâm Kiến lên tiếng.

“Ta nhìn thấy rồi.” Hạ Trường Sinh nói.

“Ha ha ha ha.” Thạch Đông Lâm cười lớn, gã nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, thật sự cảm thấy rất thú vị: “Chưởng môn nhỏ của Phục Hy viện à, có lẽ đại sư huynh hung thú bên cạnh ngươi đây cuối cùng đã hiểu ra rồi. Đối với hung thú mà nói, tuyệt đối là vực sâu mở ra mới là kết cục tốt nhất dành cho mình. Hắn không muốn giúp ngươi, nói không chừng bây giờ hắn đang suy xét có nên đứng về phía ta hay không đó.”

Lâm Kiến nghe thấy lời gã nói thì phản pháo lại không chút do dự: “Nói bậy.”

Hạ Trường Sinh nghe thấy nhưng không lên tiếng, chỉ yên lặng đứng đó.

Lâm Kiến cau mày.

Sự im lặng của Hạ Trường Sinh khiến Thạch Đông Lâm cũng ngẩn người, sau đó gã ôm bụng cười lớn.

“Hắn đang nói gì vậy?” A Nhị nghe thấy lời nói của Thạch Đông Lâm rồi.

“Hắn nói đại sư huynh là hung thú.” A Nhất hỏi: “Tai ngươi không tốt à?”

“Nhưng…” Vốn dĩ A Nhị muốn phản đối câu nói này, nhưng sau khi hắn ta suy nghĩ kỹ, lại quan sát phản ứng của những người xung quanh thì lập tức trợn mắt.

Mẹ ơi!

Không ngờ hắn ta lại cảm thấy, nếu Hạ Trường Sinh là hung thú thì mọi chuyện liên kết với nhau rồi!

A Nhị lộ ra vẻ mặt hoảng hốt, sợ hãi nhìn ngó lung tung.

Nếu nói những người khác không ngạc nhiên chút nào là giả, nhưng vẻ mặt hoảng hốt của A Nhị trông ngốc nghếch như vậy, sau khi bọn họ nhìn thấy thì thật sự không muốn giống như hắn ta, cho nên cố hết sức làm mặt lạnh lùng.

Hoàng Tuyền Lưu nhỏ giọng cằn nhằn: “Bỗng nhiên ta cảm thấy bỏ ra số tiền kia để nuôi một con hung thú cũng đáng lắm.”

Nuôi một con hung thú thật sự đáng.

Nhưng hiện giờ con hung thú này như xảy ra biến cố vậy.

“Không phải thật đấy chứ? Đến bây giờ rồi, cuối cùng ngươi mới hiểu ra bản thân và người của Phục Hy viện không cùng đường à.” Thạch Đông Lâm sung sướng vỗ đùi, nói với giọng điệu cố ý chọc tức người khác: “Được lắm, bây giờ đến bên cạnh ta vẫn còn kịp đó.”

“Có thể làm phiền ngươi đừng nháy mắt với nam nhân của ta, nói những thứ không đâu hay không?” Lâm Kiến cũng phát hiện ra bầu không khí kỳ quái, mà điều kỳ lạ nhất chính là Hạ Trường Sinh không lên tiếng: “Ta rất ghen tị đó.”

Nói xong, Lâm Kiến lập tức cầm Không Sơn kiếm, bất chấp mọi thứ xông tới.

Hạ Trường Sinh đứng im ở chỗ cũ, không hề đuổi theo.

“Đại sư huynh…” Sau khi nhìn thấy phản ứng của Hạ Trường Sinh, đám người A Nhị cảm thấy lo lắng trong lòng.

Hoàng Tuyền Lưu lo lắng nhìn Phương Cảnh Tân ở sau lưng một cái. Lúc ông biết vực sâu mở trước thời hạn, đám người A Nhị gặp phải nguy hiểm, Lâm Kiến và Hạ Trường Sinh đã đi tới Đôi bờ Hoàng Tuyền thì bỗng nhiên đề xuất muốn qua đó xem tình hình.

Phương Cảnh Tân hiện giờ gần như là một người già gần đất xa trời bình thường.

Hoàng Tuyền Lưu không biết tại sao ông lại muốn đến nơi này.

Nhưng ông kiên trì muốn đến, còn nói, nếu Hoàng Tuyền Lưu không đưa ông đến, ông sẽ bảo Phương Trì Thư hoặc Điệp Mỹ Nhân đưa ông qua đó.

Hoàng Tuyền Lưu hiểu rất rõ, nếu Phương Cảnh Tân ra ngoài chuyến này, có lẽ sẽ không thể trở về Phục Hy viện nữa. Lão từng nghĩ đến nửa đời người của Phương Cảnh Tân đã lo lắng cho vực sâu, có lẽ trước khi chết ông muốn nhìn thấy vực sâu an toàn đóng lại. Cũng có lẽ là ông muốn xác nhận đám người Lâm Kiến an toàn, hoặc muốn nhìn đệ tử vứt bỏ sư môn kia lần cuối.

Tuy rằng Hoàng Tuyền Lưu thấy sự suy đoán của mình vô cùng nực cười.

Bởi vì Phương Cảnh Tân không phải người như thế.

Nhưng dựa vào câu nói con người sau khi già sẽ có nhiều quan niệm thay đổi.

Cho dù Phương Cảnh Tân nghĩ gì, nói chung tuổi thọ của ông đã tới giới hạn rồi, chuyện này không nghi ngờ gì nữa.

Hoàng Tuyền Lưu không muốn sư đệ và sư muội phải gánh chịu nỗi đau khổ khi phát hiện Phương Cảnh Tân đã già nua giống mình, cho nên lão chỉ đành đồng ý lời thỉnh cầu của Phương Cảnh Tân, đưa ông đến Đôi bờ Hoàng Tuyền.

Kết quả, vừa đến đây, người còn chưa đứng vững đã nghe thấy lời nói dữ dội như vậy.

Hạ Trường Sinh là hung thú.

Tuy rằng trong lòng lão muốn phản pháo, sao lại có chuyện như vậy.

Nhưng Phương Cảnh Tân nằm trên lưng lão chỉ mở mắt, không nói lời nào. Về cơ bản là ngầm thừa nhận câu nói của Thạch Đông Lâm.

Lâm Kiến nghe thấy lời nói này, không hề ngạc nhiên chút nào.

Xem ra là thật rồi.

Sư huynh à, rốt cuộc huynh muốn làm gì?

Quan trọng hơn chính là.

Hạ Trường Sinh, hiện giờ ngươi muốn làm gì?

Lâm Kiến cầm kiếm xông lên, đánh nhau với Thạch Đông Lâm.

Hai bọn họ chiến đấu với nhau nhiều lần, tàn sát khốc liệt, tấn công phòng thủ đều có cả, không một ai yếu thế.

Hai người thật sự là năng lực ngang nhau, nhưng nơi Lâm Kiến chạy qua, bên cạnh còn có Nha Giác.

Nha Giác nhắm chuẩn khoảnh khắc Lâm Kiến kìm hãm Thạch Đông Lâm, xoay lưng về phía mình, lập tức lao tới.

“Lâm Kiến!” Tam Hoàng nhìn thấy, không nhịn được mà hét lên.

Hung thú sắp nuốt Lâm Kiến vào trong rồi.

Một cơn gió lạnh thổi tới.

Lúc Lâm Kiến sắp bị Nha Giác xé nát, Hạ Trường Sinh bỗng chốc xuất hiện trước hàm răng của Nha Giác, hắn giơ tay chặn Nha Giác lại.

“Dừng dùng cách này để bắt ta ra tay, rất nguy hiểm đó.” Hạ Trường Sinh nhìn ra được Lâm Kiến cố ý.

“Tại huynh vẫn luôn đứng im.” Lâm Kiến quay đầu.

Suýt chút nữa y tưởng rằng có phải Hạ Trường Sinh đã trúng pháp thuật kỳ quái rồi hay không.

“Thật là…”

Lâm Kiến nghe thấy giọng điệu nói chuyện của hắn thì tức tối, trút hết cơn giận lên người Thạch Đông Lâm. Y cầm Không Sơn kiếm, cũng không quan tâm pháp thuật nào mới thích hợp, nói chung cứ chém là được.

Không ngờ dưới cảm xúc tức giận của y, Thạch Đông Lâm bị y chém trúng mấy lần, suýt thì phải bỏ trốn.

Hạ Trường Sinh giữ miệng của Nha Giác, tay dùng sức.

“Đoàng.” Một âm thanh giòn giã vang lên, giống như thủy tinh bị vỡ. Tay phải của Hạ Trường Sinh bị sức tấn công của Nha Giác làm gãy rồi.

“Đáng đời!” Nha Giác chế giễu hắn.

Trong nháy mắt, cánh tay của người phàm biến mất, tay phải của Hạ Trường Sinh trở thành móng vuốt màu đen cực lớn. Hạ Trường Sinh vung tay, nhắm chuẩn vào mặt của Nha Giác.

Trong chốc lát, gương mặt của hung thú bị xé nát rồi.

“Á.” Nha Giác đau đến xé lòng.

Hạ Trường Sinh cố ý để bộ phận cơ thể của mình biến trở lại thành hung thú.

Gương mặt của Nha Giác bị xé nát, bản năng thú khiến nó lùi về sau.

“Hung thú nếu chiến đấu mà lùi về sau chính là thất bại.” Hạ Trường Sinh nói một cách lạnh lùng.

Nha Giác xoay người bỏ chạy.

Hạ Trường Sinh sử dụng móng vuốt của hung thú tóm lấy đuôi của Nha Giác, kéo nó quay lại.

Không ngờ con thú to lớn lại bị hắn kéo trên đất rất nhẹ nhàng.

“Nếu ngươi khao khát được đánh với ta như thế, ta sẽ thỏa mãn ngươi.” Hạ Trường Sinh ngẩng đầu nhìn, ánh mắt trở thành màu vàng kim.

Giống như Hạ Trường Sinh nói, nếu hung thú cảm thấy sợ hãi lúc chiến đấu thì cách thua cuộc không còn xa nữa.

“Đúng như ta mong muốn, xem ta xé nát ngươi ra đây!” Nha Giác phô trương thanh thế, rồi xông đến.

Móng vuốt kia của Hạ Trường Sinh không phải tay của hung thú bình thường, nó trông ốm yếu hơn, nhưng lại càng sắc nhọn hơn.

Hắn lạnh lùng nhìn Nha Giác đang khiêu khích mình, móng vuốt cử động.

Đây là một cuộc chiến dùng sức mạnh tuyệt đối để áp chế, ngược đãi, khủng bố… chém giết một mặt.

Chưa ai nhìn thấy dáng vẻ này của Hạ Trường Sinh.

Bọn họ trông thấy Nha Giác ngông cuồng tự cao tự đại bị Hạ Trường Sinh dùng móng vuốt không phù hợp với cơ thể của hắn tóm chặt.

Cuộc chiến giữa hai con hung thú, thậm chí không cần phải chiến đấu màu mè gì cả.

Nha Giác xông đến, bị móng vuốt của Hạ Trường Sinh giữ chặt miệng, hắn bẻ mạnh một cái, sau đó cơ thể của Nha Giác bị vặn với một góc độ kỳ lạ. Hạ Trường Sinh bóp lấy gã, giống như con người chơi đùa với kiến.

Hắn nhấc Nha Giác lên, móng vuốt dùng sức, muốn bóp nát cơ thể của nó.

Lúc này Nha Giác mới phát hiện mạng sống của mình sắp hết.

Vào lúc Hạ Trường Sinh muốn dùng sức thì có hai sợi dây màu đen tung bay trên bầu trời.

Tất cả mọi người có mặt đều ngẩn người.

Một sợi dây siết chặt cổ của Nha Giác, một sợi tóm lấy móng vuốt của Hạ Trường Sinh.

Vực sâu đang kêu gọi món đồ của mình.

Thái độ không hề khoan dung.

Hạ Trường Sinh ngạc nhiên, tay lập tức trở lại thành tay người. Hắn thoát khỏi sợi dây, sau đó che đi hơi thở của mình.

Mà Nha Giác thì bị kéo trở về vực sâu.

“Phụt.” Sự biến mất của Nha Giác khiến Thạch Đông Lâm ký khế ước với gã bị cắn trả.

Gã lập tức phun ra một ngụm máu, cơ thể lảo đảo muốn ngã.

Lâm Kiến nhắm chuẩn cơ hội, Không Sơn kiếm đã tới bên cổ của gã.

Chỉ cần quẹt nhẹ qua, y sẽ có thể kết thúc mạng sống của Thạch Đông Lâm.

Y sắp sửa làm như vậy thì bị một sức mạnh đánh trúng. Không Sơn kiếm của y bị cướp đi, còn y thì ngã xuống đất.

“Đừng vội như thế chứ.” Hạ Trường Sinh ngồi trên lưng Lâm Kiến, hắn hất tay một cái, bàn tay màu đen có thêm một chiếc găng tay. Hắn cầm quạt để quạt gió, thuận tiện cũng quạt cho Lâm Kiến.

Chuyện này đối với Hạ Trường Sinh mà nói là cách để nịnh bợ.

“Trường Sinh…” Lâm Kiến giãy giụa muốn đứng dậy.

“Xuỵt.” Hạ Trường Sinh cất quạt đi, trả Không Sơn kiếm lại cho y, thuận tiện để ngón trỏ lên môi y.

Lâm Kiến im lặng.

“Đệ cũng cảm thấy ta muốn phản bội đệ sao?” Hạ Trường Sinh hỏi y.

Lâm Kiến nghe thấy câu hỏi, y lắc đầu không chút do dự.

Cho dù xảy ra chuyện gì, Hạ Trường Sinh cũng sẽ không làm như vậy.

Hạ Trường Sinh nhìn thấy thái độ kiên quyết của y thì bật cười.

Sắc mặt như hoa mùa xuân, còn cả niềm vui phát ra từ đáy lòng.

“Nhưng huynh phải nói rõ với ta, rốt cuộc huynh muốn làm gì thế?” Đối với Lâm Kiến mà nói, thời gian rất gấp gáp.

Thạch Đông Lâm nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, không lập tức xông lên, thừa dịp bọn họ nói chuyện mà tấn công.

Gã đã hiểu rồi, bản thân không thể nào là đối thủ của Hạ Trường Sinh được.

Giữa hung thú với nhau, cũng phân chia cao thấp. Vận may đáng sợ kia của Phương Cảnh Tân, không ngờ ông có thể tìm được hung thú vô cùng mạnh mẽ trong đám hung thú.

“Đừng vội.” Hạ Trường Sinh xoa đầu Lâm Kiến.

Thạch Đông Lâm nhìn chằm chằm Hạ Trường Sinh, nhớ lại hành vi của hắn từ lúc xuất hiện cho đến hiện giờ. Hình như hắn không hề muốn làm mình bị thương, không những thế mà còn bảo vệ mình.

Thạch Đông Lâm nhìn vào đôi mắt của Hạ Trường Sinh, sau đó mỉm cười.

“Thật là một hung thú nham hiểm và gian xảo.”

Hạ Trường Sinh ngồi trên lưng của Lâm Kiến, ngón tay lướt trên cổ y.

Bầu trời dần trở nên u ám.

Trong khi bọn họ lôi kéo nhau, thời gian dần qua đi.

Lúc này là lúc vực sâu mở ra.

“Đại sư huynh! Mau thả ta ra!” Lâm Kiến vừa mới yên tĩnh lại bắt đầu muốn thoát khỏi sự kiểm soát của Hạ Trường Sinh: “Ta phải mau bày trận pháp mới được!”

Hạ Trường Sinh nghe vậy vẫn không hề nhúc nhích.

“Đại sư huynh…” Đám người A Nhị ở một bên cũng không hiểu được Hạ Trường Sinh muốn làm gì.

Tiếng sấm vang rền, bầu trời đang cảnh báo mặt đất.

Sinh vật đáng sợ, hiếu chiến, vô tình nhất sắp xuất hiện.

Bầu trời ngày càng đen, hơi thở nồng nặc của hung thú tràn ngập khắp Đôi bờ Hoàng Tuyền. Lâm Kiến hết cách, chỉ đành dùng sức đẩy Hạ Trường Sinh đang đè trên người mình ra.

Từ trong hư không, y sử dụng pháp thuật biến ra một quyển trục màu trắng.

Đây là bản đồ trận pháp phong ấn vực sâu mà y dựa vào ý thức của Liễu Diệc Hành, cộng thêm việc nghiên cứu tài liệu của Phục Hy viện tạo ra.

Thời gian hung thú ra ngoài có hạn, ý chưa chắc có thể sống được đến lúc hung thú quay trở về vực sâu, cho nên nhất định phải nhanh chóng bày trận pháp, rồi khởi động, chờ đợi thời gian đến, đóng vực sâu lại.

Y vừa mới lấy quyển trục ra, Hạ Trường Sinh đã duỗi tay, muốn cướp lấy quyển trục của y.

Hiện giờ tinh thần của Lâm Kiến căng thẳng cao độ, khi y phát hiện có người muốn cướp quyển trục của mình, y thậm chí chưa kịp suy nghĩ là ai đã lập tức dùng Không Sơn kiếm đâm qua.

Hạ Trường Sinh lách người, nhưng chiêu này của Lâm Kiến quá nhanh, Hạ Trường Sinh không tránh được hoàn toàn.

Không Sơn kiếm đâm trúng kim quan trên đầu hắn, trong nháy mắt, kim quan rơi xuống đất, mái tóc mềm mượt của hắn bung ra, xõa sau người hắn. Hạ Trường Sinh quay đầu nhìn Lâm Kiến, không ngờ trên mặt lại có một luồng hơi thở yêu tà.

“Á.” Lâm Kiến phát hiện mình làm Hạ Trường Sinh bị thương thì giật mình, trợn to mắt.

“Đại sư huynh… Rốt cuộc huynh đang làm gì?” A Nhất cũng không hiểu.

Vào lúc bọn họ tranh chấp, vực sâu đã mở ra.

Hết hung thú này đến hung thú khác với thân hình to lớn tung cánh bay từ kẽ hở trong bầu trời xuống nơi này.

“Đùng.”

Mặt đất chấn động, cây cối khô héo, vạn vật héo tàn.

Người của Phục Hy viện tập trung lại, cho dù bị thương cũng phải cầm kiếm.

“Cuối cùng ngươi đã đổi ý, lựa chọn đứng về phía bọn ta rồi.” Giọng nói của hung thú rất vui sướng: “Hạ Trường Sinh.”

Lâm Kiến ngước mắt nhìn từng con hung thú đứng sau người Thạch Đông Lâm, khí thế mà bọn chúng mang đến khiến y dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý cũng phải run lên.

Hạ Trường Sinh mỉm cười, sau đó đi về phía trước, chặn trước mặt Lâm Kiến.

“Ngươi đã đồng ý bày trận pháp cho bọn ta, để thời gian vực sâu mở ra kéo dài lâu hơn.” Một con hung thú đứng bên cạnh Thạch Đông Lâm.

Thạch Đông Lâm nghe vậy thì cong môi cười, rồi nói cho bọn chúng biết: “Được.”

Đám mây đen hạ thấp xuống, bầu trời u ám, chỉ có sấm chớp chiếu sáng nơi này.

___________

Vở kịch nhỏ:

Phỏng vấn: Có người nói hai người là bạn bè plastic.

Đông Phương Tố Quang: Không có chuyện này, Thạch Đông Lâm là người bạn đầu tiên ta quen trong đời.

Thạch Đông Lâm: Đúng vậy, Tố Quang có thể nói là người bạn cuối cùng của ta, có ý nghĩa không tầm thường.

Đông Phương Tố Quang: Nhưng là người bạn không thể giúp ta hủy diệt Quỷ thành, vô cùng vô dụng.

Thạch Đông Lâm: Người bạn không chịu nghiên cứu trận pháp tốt nhất cho ta, cũng khiến ta vô cùng ghét bỏ.

Phỏng vấn: Hỏi lại lần nữa, hai người là bạn bè thật à?

Đông Phương Tố Quang: Đúng vậy.

Thạch Đông Lâm: Đúng vậy.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.