Khi tay của Cố Phương rơi xuống đất, Đường Trĩ cảm thấy trái tim của mình cũng trống rỗng một ô.
Mọi thứ vì cái gì mà xuất hiện, lại vì cái gì mà biến mất.
Trong những người có mặt ở đây, chỉ có Đường Trĩ và Thạch Đông Lâm còn đứng.
“Đường Trĩ.” A Nhất phán đoán tình hình, lập tức ra lệnh: “Kết giới đã bị phá rồi, rời khỏi chỗ này.”
Đường Trĩ không cử động.
A Nhất cũng đoán được lựa chọn của Đường Trĩ, hắn ta nằm dưới nền đất thở dài bất lực.
Đường Trĩ cầm kiếm, chĩa vào Thạch Đông Lâm.
Đây không phải lần đầu tiên hắn ta cầm kiếm chĩa vào Thạch Đông Lâm nữa.
Trước kia là vì ngăn cản Thạch Đông Lâm lấy đi bảo vật bí mật của Phục Hy viện. Lần này là vì ngăn cản Thạch Đông Lâm làm bị thương người của Phục Hy viện.
Đối với Đường Trĩ mà nói, Phục Hy viện có ý nghĩa không nhỏ.
“Dừng tay đi.” Thạch Đông Lâm tìm lại chút ý thức của mình: “Đừng cản trước mặt ta nữa, đừng…”
Để bị ta giết chết nữa.
“Tất cả chuyện này thật sự xứng đáng sao?” Đường Trĩ hỏi gã.
Thạch Đông Lâm nuốt nước bọt, ngẩng đầu nhìn trời, bước chân lảo đảo.
Trong bầu trời, kẽ hở của vực sâu càng ngày càng lớn, dường như sẽ mở ra trước thời hạn.
Thạch Đông Lâm nhìn mãi nhìn mãi rồi rơi vào im lặng.
Bóng tối vô tận hệt như trái tim của gã.
“Hối hận… hay không hối hận… Đã không kịp suy nghĩ nữa, người đã nhập ma, bằng bất cứ giá nào nhất định phải… đạt được mục tiêu.” Gương mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-su-huynh-chi-biet-soi-guong-trang-diem/1189642/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.