🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Khi tay của Cố Phương rơi xuống đất, Đường Trĩ cảm thấy trái tim của mình cũng trống rỗng một ô.

Mọi thứ vì cái gì mà xuất hiện, lại vì cái gì mà biến mất.

Trong những người có mặt ở đây, chỉ có Đường Trĩ và Thạch Đông Lâm còn đứng.

“Đường Trĩ.” A Nhất phán đoán tình hình, lập tức ra lệnh: “Kết giới đã bị phá rồi, rời khỏi chỗ này.”

Đường Trĩ không cử động.

A Nhất cũng đoán được lựa chọn của Đường Trĩ, hắn ta nằm dưới nền đất thở dài bất lực.

Đường Trĩ cầm kiếm, chĩa vào Thạch Đông Lâm.

Đây không phải lần đầu tiên hắn ta cầm kiếm chĩa vào Thạch Đông Lâm nữa.

Trước kia là vì ngăn cản Thạch Đông Lâm lấy đi bảo vật bí mật của Phục Hy viện. Lần này là vì ngăn cản Thạch Đông Lâm làm bị thương người của Phục Hy viện.

Đối với Đường Trĩ mà nói, Phục Hy viện có ý nghĩa không nhỏ.

“Dừng tay đi.” Thạch Đông Lâm tìm lại chút ý thức của mình: “Đừng cản trước mặt ta nữa, đừng…”

Để bị ta giết chết nữa.

“Tất cả chuyện này thật sự xứng đáng sao?” Đường Trĩ hỏi gã.

Thạch Đông Lâm nuốt nước bọt, ngẩng đầu nhìn trời, bước chân lảo đảo.

Trong bầu trời, kẽ hở của vực sâu càng ngày càng lớn, dường như sẽ mở ra trước thời hạn.

Thạch Đông Lâm nhìn mãi nhìn mãi rồi rơi vào im lặng.

Bóng tối vô tận hệt như trái tim của gã.

“Hối hận… hay không hối hận… Đã không kịp suy nghĩ nữa, người đã nhập ma, bằng bất cứ giá nào nhất định phải… đạt được mục tiêu.” Gương mặt gã lạnh lùng, giọng nói bi thương: “Vì điều này mà ta đã phản bội sư môn, giết chết sư muội mà mình yêu, giết chết bạn thân…”

Đường Trĩ nghe thấy thế thì tay khựng lại, hắn ta hỏi: “Đông Phương Tố Quang chết trong tay ngươi?”

“À, đúng, Tố Quang…” Thạch Đông Lâm cúi đầu nhìn gương mặt của Đường Trĩ, rồi cười lớn: “Đúng, nhưng ta không giết chết cậu ta ngay, ta có thể cảm nhận được cậu ta vẫn còn có việc muốn làm, cho nên ta cho cậu ta thời gian một ngày. Cậu ta đi tìm ngươi rồi à?”

Đường Trĩ mặc đồ đen, toàn thân không sửa soạn, dường như đang tưởng niệm người nào đó.

Thạch Đông Lâm hình như đã biết được tại sao hắn ta lại mặc như vậy.

Đường Trĩ vung kiếm, tay hơi di chuyển về sau, chân khẽ khuỵu xuống, chuẩn bị tấn công gã.

“Đừng đến nữa.” Thạch Đông Lâm đã mệt mỏi rồi.

“Muốn trách thì trách bản thân mình đi.” Đường Trĩ nhớ đến khoảnh khắc cái đầu nặng nề kia thẳng thắn tựa lên vai mình, ánh chiều tà chiếu sáng nước mắt của mình: “Ngươi nên trực tiếp giết chết cậu ta! Không nên để cậu ta đến tìm ta!”

Hắn ta cực khổ sống đến hiện giờ, gặp được vô số khó khăn và bất lực trong suốt hai kiếp, nhưng tất cả mọi thứ đều không đau đớn tuyệt vọng bằng ánh chiều tà kia mang đến.

“Đường Trĩ, có muốn đi cùng ta không? Thế giới này quá nhiều bất lực, những thứ này đều không cần thiết. Ta đã sắp xếp xong rồi, nếu ngươi chịu đi cùng ta, vậy chúng ta đi thôi.”

Giọng nói của Đông Phương Tố Quang vang lên bên tai hắn ta.

Nói ra cũng thật nực cười, bỗng nhiên hiện giờ hắn ta cảm thấy mình nên làm theo những gì lúc trước Lâm Kiến nói, đào xác lên rồi quất roi mới đúng.

Bằng không, có lẽ sau này sẽ không có cơ hội nữa.

Người tạo thành ám ảnh lớn cho mình thật sự nên bị băm thành trăm mảnh mới phải.

Đường Trĩ cầm kiếm, chạy tới chỗ Thạch Đông Lâm.

Thạch Đông Lâm cầm Quan Thương Hải chiến đấu với hắn ta.

Kiếm như ánh sáng, khí thế mạnh mẽ.

Bao nhiêu năm nay, Thạch Đông Lâm vẫn luyện tập pháp thuật và kiếm pháp của Phục Hy viện.

Chiêu thức của gã và Đường Trĩ giống nhau như đúc.

Cùng một cách thức xuất chiêu, một cách chặn đứng và tinh thần giống nhau.

Chiến đấu chưa tới lúc chết sẽ không chịu thỏa hiệp.

Trên người Đường Trĩ đã có rất nhiều vết thương, vốn dĩ cơ thể của Thạch Đông Lâm đã bị thương trong trận chiến vừa rồi, cho nên cũng thương tích đầy mình.

Minh Nguyệt Quang và Quan Thương Hải nhanh chóng ma sát với nhau, pháp lực nằm trong kiếm không ngừng chuyển động.

Vô số chiêu số, bất chấp mọi thứ tiêu hao pháp lực.

Bên dưới vực sâu, hung thú chế nhạo người phàm gây chuyện.

Không biết rốt cuộc bọn họ đã đánh bao lâu, bỗng nhiên có một đóa hoa bị bẻ gãy thân.

Cùng lúc đó, xương tay của Đường Trĩ phát ra tiếng “rắc rắc”. Trong nháy mắt, hắn ta có thể cảm nhận được tay phải của mình không còn sức lực nữa.

Trong một giây hắn ta không thể cầm kiếm này, Minh Nguyệt Quang rời khỏi tay hắn ta, bị Quan Thương Hải đánh bay sang bên hông.

Lưỡi kiếm chuyển động đến mục tiêu tiếp theo, chính là Đường Trĩ, người không có thanh kiếm khác để chặn đứng.

Con ngươi của Đường Trĩ co rút lại.

Lúc này, biến cố xuất hiện rồi.

Một cơn gió nhẹ xuất hiện sau lưng Đường Trĩ.

Đường Trĩ nhìn sang bên cạnh theo bản năng.

Quạt xoay tròn bay tới, nó dùng cơ thể của Đường Trĩ để yểm trợ, không bị hai người đang trong cuộc chiến đấu phát hiện. Nó xoay nửa vòng, chém về phía đầu của Thạch Đông Lâm.

Vốn dĩ Quan Thương Hải muốn tấn công Đường Trĩ, bởi vì người cầm kiếm phát hiện được nguy hiểm, vội vàng thay đổi quỹ đạo, chuyển kiếm về phía mình, chặn lại chiếc quạt vốn đang bay đến chỗ mình.

Cùng thời gian Thạch Đông Lâm sử dụng thuật phân thân, một bàn tay tóm lấy cổ áo sau của Đường Trĩ, người đến mang theo Đường Trĩ bay về sau, cách đó năm mét.

Người đến cứu Đường Trĩ mặc áo choàng màu xanh đen, dây buộc tóc màu đỏ tím trên tóc bay phấp phới. Sau khi y dẫn Đường Trĩ đi thì buông bàn tay đang giữ eo hắn ta ra.

“Chưởng môn…” Đường Trĩ gọi y.

Lâm Kiến mím môi, nhìn tình cảnh thảm hại xung quanh.

Chiếc quạt bị Quan Thương Hải đánh bay không hề vì chuyện này mà ngừng tay, quạt tiếp tục bay, cho đến khi rơi vào trong bàn tay như ngọc. Hắn mặc tầng tầng lớp lớp đồ trắng, bên mép tà áo và ống tay áo có thêu hình bông hoa.

“Đông Lâm Kiệt Thạch, Dĩ Quan Thương Hải [*]” Hạ Trường Sinh cầm quạt chỉ vào Thạch Đông Lâm, từ từ gấp quạt lại: “Ngươi đã ở trong biển cả, cảm giác thế nào?”

[*] Đông Lâm Kiệt Thạch, Dĩ Quan Thương Hải: Đi theo hướng đông lên núi Kiệt Thạch ở trên cao, để ngắm nhìn biển cả bao la.

Thạch Đông Lâm quay đầu nhìn Hạ Trường Sinh, rồi lại nhìn Lâm Kiến, rồi gã nở nụ cười bất lực.

“Ta đã lảng vảng ở địa ngục nhiều năm, cần gì phải hỏi ta cảm nhận của biển cả nữa.”

Hạ Trường Sinh nhìn gã, vẻ mặt phức tạp.

“Không sao, đi chết đi.” Thạch Đông Lâm ném Quan Thương Hải trong tay, trong giây lát kiếm đã xoay chuyển lên trên: “Đến cuối cùng, nhất định là xứng đáng.”

Vực sâu chiếu vào thân kiếm của Quan Thương Hải.

Thanh kiếm này là năm đó Phương Cảnh Tân tặng riêng cho Thạch Đông Lâm, vì vực sâu mà tạo ra. Đặc điểm chính là khi thanh kiếm này được sử dụng bên dưới vực sâu, có thể mượn sức mạnh của vực sâu. Kiếm Linh tạo ra thanh kiếm này đã nghe theo ý kiến của Phương Cảnh Tân, dốc hết sức mình giúp đỡ cho Thạch Đông Lâm, đồng thời phòng ngừa có chuyện bất trắc xảy ra, không đến nỗi khiến sức mạnh của gã bị kiệt quệ.

Kiếm xoay vòng trong không trung, hút lấy sức mạnh của vực sâu, chỉ thẳng vào Hạ Trường Sinh.

Cảm giác khiến người khác nghẹt thở quen thuộc ập thẳng vào mặt.

Khi Quan Thương Hải mang theo sức mạnh của vực sâu đánh tới, Hạ Trường Sinh không rút kiếm ngay lập tức mà dùng quạt chặn mũi kiếm lại. Quạt chuyển động trong tay hắn, nhưng chỉ dựa vào điều này là không thể chống cự được với Quan Thương Hải, cho nên hắn bị ép phải liên tục lùi về sau. Thạch Đông Lâm cảm thấy lúc này chính là cơ hội tốt, gã bay tới nắm lấy chuôi kiếm của Quan Thương Hải, trút hết pháp lực vào trong, khiến Quan Thương Hải có thêm càng nhiều sức mạnh tấn công Hạ Trường Sinh, muốn dựa vào cú tấn công này đâm xuyên cơ thể của hắn.

Hạ Trường Sinh không tấn công mà cứ thế gánh lấy sức mạnh của nó, mang theo Thạch Đông Lâm rời khỏi nơi này.

Hai bọn họ chiến đấu như vậy, rất nhanh đã rời khỏi khu vực này.

Nơi này an toàn rồi.

“Tình hình của các ngươi sao rồi?” Lâm Kiến dìu Đường Trĩ tới bên cạnh Thanh Lan.

“Chưởng môn…” Thanh Lan khóc òa, bảo Lâm Kiến nhìn người trong lòng nàng: “Ngươi mau xem… Ngươi mau cứu Tiểu Phương đi…”

Lâm Kiến dìu Đường Trĩ, để hắn ta ngồi xuống đất, sau đó chạy tới bên cạnh Thanh Lan. Y ngồi xổm xuống, đặt ngón tay dưới mũi của Cố Phương.

Không còn thở nữa.

Lâm Kiến sử dụng thuật Truy Thần, kiểm tra linh thức của Cố Phương.

Bên trong đó của nàng đã trống rỗng.

Lâm Kiến bỏ tay xuống, nhìn gương mặt điềm tĩnh của Cố Phương.

Vẻ mặt của nàng vô cùng điềm nhiên, giống như đang ngủ say.

Lâm Kiến từng gặp qua rất nhiều người sắp chết, nhưng đây là lần đầu tiên y nhìn thấy có người sau khi chết, hồn phách lại tan biến nhanh đến như vậy, không chút lưu luyến, không hề do dự đã rời khỏi thế gian này.

Đường Trĩ ở một bên cởi áo khoác ngoài ra, hắn ta không hề nhìn sang bên đó, mà trực tiếp đưa cho Lâm Kiến.

Lâm Kiến nhận lấy, đắp lên cho Cố Phương, che đầu của nàng lại.

“Lâm Kiến, ngươi sướng thật đấy.” Giọng nói của Cố Phương dường như còn vang bên tai Lâm Kiến: “Người trên thế gian này có thể gặp được người mình thích là một chuyện khó, mà người mình thích cũng thích mình lại càng khó khăn hơn nữa. Nếu đối tượng là một kẻ hay xoi mói, yêu bản thân, ngoài mình ra thì không quan tâm ai khác, độ khó quả thật là cấp địa ngục. Nhưng ngươi sướng thật đó.”

“Ngươi vì Hạ Trường Sinh, chuyện gì cũng đồng ý làm sao?”

“Ngươi có thể như vậy nhất định là vì trước giờ ngươi đều nhận được sự phản hồi phải không.”

“Hãy kiên trì, không có gì đáng buồn cười cả.”

Lâm Kiến ngắt bông hoa bên cạnh, để trước ngực Cố Phương.

Mọi thứ đều vì hoa nở đến cuối đời rồi.

“A Nhị, ngươi chăm sóc bọn họ, ta phải đi làm việc rồi.” Lâm Kiến tập trung bọn họ lại một chỗ.

Kẽ hở của vực sâu trở nên lớn hơn, bầu trời u ám.

Sau khi Hạ Trường Sinh dẫn dụ Thạch Đông Lâm cách xa đệ tử của Phục Hy viện, cuối cùng tay đưa ra sau, tháo sợi dây buộc thanh kiếm trên lưng ra. Tay hắn vừa duỗi ra, Kính Hoa Thủy Nguyệt rơi xuống dưới. Hạ Trường Sinh nhanh chóng lùi về sau, đi tới bên hông thanh kiếm trước khi nó rơi xuống đất, sau đó nhấc chân lên, đá thanh kiếm bay lên.

Vỏ kiếm chuyển động trong không trung.

Thạch Đông Lâm sử dụng Quan Thương Hải chém thẳng xuống.

Vỏ kiếm bị tách ra làm hai.

Trước khi gã chém xuống, Hạ Trường Sinh đã sử dụng pháp lực, rút kiếm ra.

Ánh sáng màu tím lấp lánh, một đường tấn công vô hình biến thành vầng trăng lưỡi liềm, đánh về phía Thạch Đông Lâm. Thạch Đông Lâm sử dụng Quan Thương Hải chặn đứng, nhưng bị sức mạnh này đánh trúng, bay về sau một khoảng cách, sau đó ngã xuống đất.

Hạ Trường Sinh xòe tay, Kính Hoa Thủy Nguyệt xoay vài vòng trong không trung, rồi ngoan ngoãn rơi vào tay hắn.

Thạch Đông Lâm ngã xuống đất, nhưng nhanh chóng ngồi dậy. Gã nhìn Hạ Trường Sinh trước mặt, rồi bật cười.

“Đừng cười.” Hạ Trường Sinh vung kiếm về phía gã: “Ta không kiên nhẫn đợi người ta cười xong mới đánh tiếp.”

Trong nháy mắt, cú tấn công của Kính Hoa Thủy Nguyệt đã tới trước mặt Thạch Đông Lâm. Gã sẵn tiện đọc Phong thuật, ném qua đó. Ánh sáng màu tím bị Phong thuật đánh trúng lập tức như chiếc gương bị vỡ nát thành nhiều mảnh, rơi từ trên đỉnh đầu Thạch Đông Lâm xuống.

“Ta thấy hình như ngươi cũng không nghiêm túc cho lắm.” Thạch Đông Lâm cảm thấy buồn cười vì nguyên nhân này.

“Ai nói, ta vẫn luôn rất nghiêm túc đó.” Tay phải của Hạ Trường Sinh bỏ ra sau lưng, dựng đứng kiếm lên.

Mảnh vụn của ánh sáng màu tím rơi xuống bên hông Thạch Đông Lâm, tia sáng hệt như một tấm gương, phản chiếu ra khuôn mặt của gã.

Nụ cười của Thạch Đông Lâm tắt ngúm, bởi vì mảnh vụn chiếu vào nhau, phản xạ ra ánh sáng màu tím, tấn công gã.

“Đùng!” Nó tấn công thẳng về phía Thạch Đông Lâm, ánh sáng màu tím nở tung ra.

Khói bụi và ánh sáng ập đến, bao vây khoảng đất này.

Hạ Trường Sinh ung dung để Kính Hoa Thủy Nguyệt đến trước người.

“Ta nói này, ngươi vẫn luôn xem thường ta à!” Giọng nói của Thạch Đông Lâm trở nên tức giận, gã xông ra từ trong khói bụi, lao đến chỗ Hạ Trường Sinh.

Tốc độ hiện giờ của gã so với vừa nãy không phải cùng một mức độ. Gã vừa dứt lời, người đã tới trước mặt Hạ Trường Sinh rồi.

Vừa hay Hạ Trường Sinh nhấc Kính Hoa Thủy Nguyệt lên, va chạm với Quan Thương Hải của Thạch Đông Lâm đang xông tới ở giữa không trung.

Người đến có một đôi mắt tức giận.

“Đổi người rồi à?” Tay Hạ Trường Sinh dùng sức, vung kiếm ra, hất nó đi.

Người đến không phải Thạch Đông Lâm, cũng không phải Xi Chi.

“Ha ha, Hạ Trường Sinh.” Nha Giác cười khẩy.

“Là ngươi à.” Hạ Trường Sinh nhận ra nó rồi: “Ngươi thật sự rất thích hóng chuyện đó.”

“Ta muốn đánh cho ngươi cảm thấy vô cùng hối hận, ai bảo ngươi hống hách cho đến hiện giờ.”

“Nực cười.” Hạ Trường Sinh hỏi nó: “Có hung thú nào không hống hách?”

Vừa dứt lời, Nha Giác lập tức xông tới.

Hai thanh kiếm đan xen nhau, sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt.

Hạ Trường Sinh cắn răng cười, nhìn gương mặt gần trong gang tấc.

So với Xi Chi thì Nha Giác khó xơi hơn rất nhiều, không ngờ Thạch Đông Lâm có thể làm đến đường cùng như vậy.

Nha Giác vui sướng nhìn Hạ Trường Sinh, trong mắt lộ ra ánh mắt đói khát. Nó hỏi Hạ Trường Sinh: “Cắt hết tứ chi của ngươi được không? Cắt hết mái tóc xinh đẹp của ngươi xuống nhé? Chặt đầu ngươi xuống được chứ?”

“Ngươi thật biết cách chọc giận ta đó!”

Kính Hoa Thủy Nguyệt liên tục vung ra, mang theo sức mạnh dồi dào của Hạ Trường Sinh, không ngừng tấn công qua đó. Mắt của Nha Giác theo kịp động tác của gã, Quan Thương Hải nhắm chuẩn, đánh bay cú tấn công của Hạ Trường Sinh.

“Hạ Trường Sinh, thực lực không còn như trước đây nữa rồi.” Nha Giác vẫn thừa sức trêu chọc: “Sao thế? Có gì giới hạn ngươi phát huy à? Hay là ngươi chìm đắm trong nhân gian này mấy chục năm, đã quên đi bản năng chiến đấu rồi?”

Trong lúc giao tranh dày đặc, Quan Thương Hải vung ra, đánh rơi bông tai bên tai trái của Hạ Trường Sinh.

“Đùng!” Kính Hoa Thủy Nguyệt tấn công lên Quan Thương Hải, Kính Hoa Thủy Nguyệt không sao, nhưng Quan Thương Hải gào thét.

Hình như Nha Giác đã hiểu chuyện gì, nó nhắm chuẩn bông tai bên phải của Hạ Trường Sinh, dùng kiếm đâm qua.

Hạ Trường Sinh chính xác ngăn được cú tấn công của nó.

“Nếu phải đánh, thì đánh một cách sảng khoái đi!” Nha Giác nói.

“Ngươi là đồ ngốc sao?” Hạ Trường Sinh cười khẩy: “Ngươi và ta đều bị nhốt trong cơ thể người phàm, sao có thể đánh nhau một cách sảng khoái được.”

“Vậy thì ta…” Nha Giác thừa dịp hắn chưa sẵn sàng, đánh rơi bông tai còn lại của hắn: “Sẽ đánh ngươi ra khỏi cơ thể người phàm này.”

Nó mạnh mẽ lao đến, Hạ Trường Sinh tạm thời tránh đi mũi nhọn này. Hắn nhảy ra sau, bỗng chốc rơi vào trong một bụi hoa bỉ ngạn.

Nha Giác nhìn thấy một vườn hoa đỏ này thì cười nói: “Nó làm ta nhớ đến vừa nãy đệ tử của Phục Hy viện sử dụng một chiêu tà đạo, thật nực cười.”

“Tà đạo à? Ta cũng biết.”

Hạ Trường Sinh nói xong thì vung Kính Hoa Thủy Nguyệt, chém đứt vô số hoa bỉ ngạn. Vào lúc đóa hoa đang rơi xuống, thì bị làn gió của thanh kiếm thổi bay lên. Làn gió của thanh kiếm trở thành một cơn gió xoáy, mang theo những đóa hoa rơi, xông về phía Nha Giác.

“Không phải ta đã bảo ngươi đừng hòng dùng thứ đồ chơi của người phàm đối phó với ta rồi à!” Nha Giác dứt khoát cất Quan Thương Hải đi, trực tiếp dùng tay đẩy cú tấn công.

Hai bọn họ hoàn toàn tái hiện lại cảnh chiến đấu của Nha Giác và A Nhất lúc trước.

Hoa đỏ rơi xuống, trở thành biển đỏ.

Lông vũ màu đen trở thành nước đen.

Đỏ và đen va chạm nhau, không hề nhường nhịn.

Vào lúc cuộc chiến khốc liệt, trong ảo cảnh có một cơn gió vô hình xen lẫn bên trong, âm thầm len vào. Lúc Nha Giác tập trung chiến đấu với Hạ Trường Sinh, Không Sơn Hồi Âm, Khí Quan Trường Hồng ngay lập tức đánh trúng lưng của Nha Giác.

Cơ thể của Thạch Đông Lâm đã bị không ít vết thương lúc đánh nhau với đám người A Nhất.

Sự đánh lén của Lâm Kiến khiến Nha Giác bị chấn động ngay lập tức.

Dòng nước màu đen biến thành lông vũ bay lên trời.

Biển đỏ biến thành hàng ngàn hàng vạn mũi tên, bay lên, sau đó toàn bộ đều lao xuống dưới, đâm xuyên cơ thể của Nha Giác.

Biển đỏ tan đi, Nha Giác nằm trên đất.

“Đừng giết chết mà.” Giọng nói oán trách của Hạ Trường Sinh vang lên: “Ta giữ lại còn có chỗ dùng đó.”

“Không chết thì có tác dụng gì.” Giọng nói của Lâm Kiến truyền đến, nhưng không thấy bóng người: “Làm phân bón cho hoa ta còn chê quá đen nữa.”

Nha Giác ho một tiếng, muốn bò dậy.

Nó vừa cử động, xung quanh lập tức có bốn ngọn gió thổi đến, lần lượt cắt đứt hai tay và hai chân của nó.

Hình như cảm thấy như vậy chưa đủ, một cơn gió nặng nề hơn ập đến, đánh thẳng lên người của Nha Giác, khiến nó ngã mạnh xuống đất, để lại một dấu vết.

“Đến cả người cũng không dám xuất hiện, không ngờ lại dám ăn nói ngông cuồng.” Nha Giác chế giễu Lâm Kiến vì đã nấp đi.

Rất đáng tiếc, Lâm Kiến không mắc bẫy khiêu khích này.

Hạ Trường Sinh cầm Kính Hoa Thủy Nguyệt, tiến đến chỗ Nha Giác.

Một khi Nha Giác muốn cử động, Lâm Kiến đã nấp đi sẽ lập tức sử dụng Không Sơn kiếm đè nó. Hơn nữa, để tránh bại lộ vị trí, Lâm Kiến chỉ cần xuất chiêu, nhất định sẽ đánh ra Phong thuật, ít nhất là từ ba phía.

Trong thời gian đó, Lâm Kiến cũng muốn lấy đi tính mạng của nó, nhưng hung thú tăng thêm sức mạnh cơ thể của Thạch Đông Lâm, bảo vệ gã. Lâm Kiến không thể nào giết chết gã, chỉ đành đè chết gã, không để gã có khả năng giãy giụa nào cả.

Hạ Trường Sinh cầm Kính Hoa Thủy Nguyệt, càng ngày càng đến gần Thạch Đông Lâm.

“Chém đầu hắn xuống.” Giọng nói của Lâm Kiến lạnh lùng vô tình.

“Đệ rất hiếm khi nóng nảy như vậy.” Hạ Trường Sinh cảm thấy hiếm có.

Lâm Kiến im lặng một lúc.

Hạ Trường Sinh cầm kiếm, cuối cùng đi tới trước mặt Nha Giác.

Nha Giác nhìn thấy chân của Hạ Trường Sinh, sợ hãi mà chuyển động một chút. Mà chỉ cần nó chuyển động, Lâm Kiến nấp trong chỗ tối sẽ lập tức sử dụng Không Sơn kiếm tấn công, đè lên người nó.

Kính Hoa Thủy Nguyệt trong tay Hạ Trường Sinh chuyển động.

So với biểu hiện giết chóc quyết đoán trước giờ của Hạ Trường Sinh, không ngờ hắn lại có vài phần nhùng nhằng.

Hắn do dự, nhưng Nha Giác thì không.

Nha Giác nhắm chuẩn khoảnh khắc Hạ Trường Sinh đi tới, thoát khỏi cơ thể của Thạch Đông Lâm, trở lại dáng vẻ hung thu to lớn, lao thẳng đến chỗ Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh ngẩng đầu nhìn, chỉ trông thấy bầu trời bỗng trở nên tối đen, hung thú to lớn giơ nanh múa vuốt, muốn nuốt hắn vào bụng.

Lâm Kiến nấp ở bên cạnh cũng nhìn thấy Nha Giác thoát khỏi cơ thể của Thạch Đông Lâm, lập tức lao đến chỗ Hạ Trường Sinh.

Nó rơi xuống vị trí ban đầu Hạ Trường Sinh đứng, Hạ Trường Sinh lập tức biến mất không thấy bóng dáng, chỉ có khói bụi cuồn cuộn, chắn ngang tầm mắt của nó.

Theo bản năng, Lâm Kiến bởi vì lo lắng mà mất tập trung.

“Tiểu sư đệ à, trong lúc chiến đấu nhất định không được mất tập trung.”

Một cơn gió ập tới, Lâm Kiến bay người lên. Sau khi tránh được thì đáp xuống mặt đất cách đó không xa.

Sau khi có được quyền kiểm soát cơ thể, Thạch Đông Lâm trực tiếp lấy một hạt Tinh Tủy Châu trong lòng ra, sau đó dùng trận pháp mà Đông Phương Tố Quang nghiên cứu được, phóng thích sức mạnh của Tinh Tủy Châu, trực tiếp sử dụng trên người mình.

Ngay lập tức, cơ thể vốn đầy thương tích của gã đã được chữa lành, thậm chí còn vạm vỡ hơn trước kia. Đôi mắt của gã tĩnh lặng, có nhiều thêm lý trí và tính toán hơn Nha Giác. Mặc dù cả người đều tỏa ra hơi thở chết chóc nặng nề, nhưng có một cảm giác sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào.

Lâm Kiến không dám coi thường kẻ địch, Không Sơn kiếm chắn trước người.

Cùng lúc đó, y cũng hiểu ra rồi, Thạch Đông Lâm thật sự không hiểu về Tinh Tủy Châu.

Nếu không, dựa vào số lượng Tinh Tủy Châu mà gã có, chỉ cần dùng thêm một hoặc hai hạt là có thể đánh bại mình dễ dàng rồi.

Đương nhiên, nếu gã làm như vậy, mạng sống cũng không còn nhiều nữa.

Tuy rằng gã không hiểu rõ trận pháp phóng thích chính xác của Tinh Tủy Châu, nhưng cũng bảo vệ mạng sống của gã trong vô hình.

Dù sao cơ thể của con người cũng rất yếu đuối, không thể nào chịu được sức mạnh lớn quá mức.

“Phương Cảnh Tân mang một đứa trẻ tầm thường ở nơi thấp hèn về.” Thạch Đông Lâm nhìn cách ăn mặc của Lâm Kiến, vả cả hơi thở trên người y thì biết ngay hiện giờ y không những thừa kế vị trí Chưởng môn của Phục Hy viện mà còn cả sự mong đợi của Phương Cảnh Tân và tất cả pháp lực mà ông có thể cho: “Ngươi thật là may mắn, vốn dĩ ngươi nên ở nơi mãi mãi không thể trở mình, làm một con người tầm thường.”

Thạch Đông Lâm nhìn y, rồi nhớ đến chính mình.

Một cơ thể bẩn thỉu, mang theo tâm tư đê hèn mà cho dù con người có tấm lòng rộng lượng thế nào cũng không cách nào dọn sạch.

Thật là may mắn.

Gã nói Lâm Kiến, cũng là đang nói bản thân.

Nếu không phải thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn, chắc gã đã ở nơi muôn đời muôn kiếp không trở lại này sống cuộc sống mặc cho người ta áp bức bóc lột rồi.

Sao còn đến lượt mình đi nắm giữ mạng sống của người khác được chứ?

“Ha ha ha ha.” Thạch Đông Lâm không kìm được mà cười điên cuồng.

“Giọng điệu ngươi nói chuyện có hơi chua chát đó.” Lâm Kiến rất thích nói chuyện chọc tức người khác.

“Ha ha.” Thạch Đông Lâm tùy tiện ném Tinh Tủy Châu đã trống không ra phía sau: “Ngươi nên cảm ơn ta, nếu không có ta phản bội, làm gì có ngươi ngày hôm nay.”

“Được chứ, vậy thì ta cảm ơn ngươi nhé.” Lâm Kiến nói: “Dùng Không Sơn kiếm mà ta thích nhất.”

Hai người nhìn nhau.

Hai người bọn họ có đôi mắt giống nhau.

Gió thổi bay dây buộc tóc của Lâm Kiến, khoảnh khắc dây buộc tóc vừa bay lên khỏi lưng y, bóng người của Lâm Kiến đã biến mất ngay tại chỗ.

Trời đổ giông bão, nhanh và mãnh liệt như gió.

Không ngờ Thạch Đông Lâm không phát hiện ra dấu vết của y ngay lập tức, khi gã cảm nhận được tiếng gió thì một luồng kiếm phong đã đánh tới sau lưng gã.

“Ngu xuẩn.” Kiếm của Thạch Đông Lâm di chuyển ra sau.

Tại sao người đánh lén đều thích đánh từ phía sau như vậy?

Chẳng phải sẽ khiến người ta không cần đoán sự tấn công của bọn họ à?

“Vậy sao?”

Thạch Đông Lâm không quay người, chỉ để Quan Thương Hải ra sau người, muốn thừa dịp này chặn lại cú tấn công, nhưng trước mắt gã lại xuất hiện bóng dáng của Lâm Kiến.

Cơn gió của thanh kiếm chỉ là giả, thật ra y tấn công chính diện.

Lâm Kiến nhân cơ hội Thạch Đông Lâm chưa kịp rút lại Quan Thương Hải, trực tiếp vung Không Sơn kiếm, muốn đánh gãy hông của gã. Động tác của Thạch Đông Lâm vẫn rất nhanh, trước khi Không Sơn kiếm chém trúng cơ thể mình, gã đã ném Quan Thương Hải về phía trước. Mũi kiếm của Quan Thương Hải chĩa thẳng vào trán của Lâm Kiến. Lâm Kiến để bảo vệ mạng sống, chỉ đành mang theo Không Sơn kiếm, thay đổi hướng đi.

Khoảnh khắc lướt qua vai nhau, hai người đều sử dụng chung một pháp thuật tấn công đối phương.

Hai ngọn lửa đâm vào nhau, cái nóng bùng nổ giữa hai người.

“Thật đáng ghét.” Thạch Đông Lâm quay người, cảm thán: “Có cảm giác đang đánh với chính mình vậy.”

Bọn họ có cùng sư phụ, chiêu thức giống nhau là điều không thể tránh khỏi. Đường Trĩ cũng đã sử dụng chiêu thức mà gã thường dùng, nhưng hiển nhiên cách chiến đấu giữa gã và Đường Trĩ khác biệt. Mà gã và tiểu sư đệ chưa từng sống chung này lại cùng chung suy nghĩ, hành động giống nhau, thật sự quá giống bản thân.

Nham hiểm, không từ thủ đoạn, ra tay bất ngờ.

Thạch Đông Lâm cố ý chọc giận y: “Phương Cảnh Tân nhìn thấy ngươi sẽ thỉnh thoảng nhớ đến ta chứ?”

“Sao, ngươi muốn sư phụ nhớ ngươi vậy à?” Lâm Kiến mỉm cười: “Đáng tiếc, ông ấy đã không còn nhắc đến ngươi nữa rồi.”

Thạch Đông Lâm cười lên, cầm Quan Thương Hải, cả người tràn đầy sát ý xông tới: “Chứng minh ta là độc nhất vô nhị, ăn sâu bén rễ trong lòng ông ấy.”

“Dáng vẻ tự mình lừa mình của ngươi thú vị lắm.” Lâm Kiến buông Không Sơn kiếm ra, một tay đánh mạnh vào chuôi kiếm để nó bay ra. Hai tay của y sử dụng pháp thuật kiểm soát, để Không Sơn kiếm bay về phía Thạch Đông Lâm như mũi tên rời khỏi cung.

Thạch Đông Lâm bị tấn công, bèn lách người. Nhưng kiếm vẫn nằm trong sự kiểm soát của Lâm Kiến, một sai lầm trong tấn công không phải là toàn bộ.

Động tác của Không Sơn kiếm rất nhanh, thậm chí đạt đến tốc độ mà mắt của Thạch Đông Lâm cũng không bắt được. Gã chỉ đành dựa vào bản năng để chặn đứng.

Thạch Đông Lâm không chịu được sự quấy nhiễu của Không Sơn kiếm, gã trực tiếp dùng sức mạnh của Tinh Tủy Châu đánh trả lại. Làn sóng không khí trực tiếp đánh bay Không Sơn kiếm, sau đó đập vào người Lâm Kiến.

Lâm Kiến đối diện với sức mạnh của Tinh Tủy Châu, nhất thời không chống cự được, lập tức lùi về sau, đụng vào thân cây.

“Khụ.” Khóe miệng Lâm Kiến chảy máu.

Thạch Đông Lâm cầm Quan Thương Hải bay tới.

“Yên tâm đi, ta sẽ không giết ngươi đâu, nhưng ta sẽ phải đánh ngươi tàn phế trước, mất công ngươi làm hỏng kế hoạch của ta.” Thạch Đông Lâm nói: “Có điều, Hạ Trường Sinh thì ta không thể giữ được, hắn là hung thú, hơn nữa ta đã đồng ý với Nha Giác, nhất định phải để nó lấy đi tính mạng của Hạ Trường Sinh.”

Khoảnh khắc này, Thạch Đông Lâm đã có niềm tin mình sẽ thắng chắc.

Mà vào lúc gã bước vào phạm vi của Lâm Kiến thì y đã chuẩn bị sẵn trận pháp từ lâu.

“Bày trận.”

Đây là trận pháp áp chế sức mạnh của Tinh Tủy Châu.

Trận pháp giống như bầu trời nện thẳng xuống, muốn áp chế Thạch Đông Lâm. Thạch Đông Lâm nhạy bén phát hiện chuyện mà Lâm Kiến làm, trước khi rơi vào bẫy thì đã thoát ra rồi.

Hai người lại im lặng nhìn nhau.

Vào lúc Thạch Đông Lâm không dám lại gần, cuối cùng Lâm Kiến có thể di chuyển ánh mắt nhìn sang bên kia.

“Trường Sinh…”

Chước Chước Bất Tử Hoa, Mông Mông Trường Sinh Tử [*]

[*] Chước Chước Bất Tử Hoa, Mông Mông Trường Sinh Tử: Đóa hoa bất tử sáng rực, cái chết của Trường Sinh mờ ảo.

Vào lúc Nha Giác lộ ra cơ thể thật sự xông về phía Hạ Trường Sinh, hắn nhấc tay sử dụng sức mạnh vốn có của mình, giữ chặt miệng đang há to của hung thú, ném nó ra xa.

Khi hắn làm như vậy, kim quan trên đầu hơi lỏng lẻo.

“Đúng thế! Chúng ta nên đánh nhau như vậy chứ!” Nha Giác rơi xuống đất, nó vui sướng nhìn Hạ Trường Sinh: “Cuối cùng ta đã biết mình phải làm gì rồi!”

Hạ Trường Sinh quay đầu, lạnh lùng nhìn nó.

Nha Giác vô cùng vui sướng, móng vuốt để lại dấu vết trên nền đất.

“Ta phải xé nát cơ thể người phàm này của ngươi, buộc ngươi phải lộ ra diện mạo thật sự, đánh nhau với ta!”

Nếu ta lại rời khỏi cơ thể người phàm, có lẽ sẽ không thể quay về được nữa.

Sâu trong lòng Lâm Kiến vẫn luôn nhớ lấy câu nói này của Hạ Trường Sinh.

Không được, y phải nhanh chóng chiến thắng Thạch Đông Lâm, đi sang bên kia giúp đỡ mới được.

Không thể để Hạ Trường Sinh rời khỏi cơ thể người phàm.

Lâm Kiến suy nghĩ, rồi đứng dậy.

Hạ Trường Sinh ngẩng đầu nhìn vực sâu.

Lần này thời gian vực sâu mở ra còn sớm hơn hắn dự tính. Bởi vì kẽ hở trở nên lớn hơn, sấm chớp cũng bị nuốt chửng, không thể mang lại uy hiếp cho bọn chúng nữa.

Dưới tình hình này, vốn dĩ là thời gian tốt nhất để giải phóng sức mạnh của mình, nhưng hắn hiện giờ chỉ đành ở lại trong cơ thể của người phàm.

Hạ Trường Sinh cầm Kính Hoa Thủy Nguyệt lên, ánh sáng màu tím nhấp nháy.

“Nếu có thể làm được thì đến đi.” Hắn không hề sợ hãi.

Nha Giác sung sướng há miệng, móng vuốt sắc nhọn xuất hiện.

Đám người Phục Hy viện bị giữ lại đang ở cách đó không xa.

A Nhị giúp bọn họ chữa trị đơn giản, bởi vì hắn ta sử dụng quá nhiều pháp lực chữa trị, nên pháp lực trong cơ thể cũng nhanh chóng trở nên trống rỗng, chỉ đành nghỉ ngơi tạm thời.

Vào lúc bọn họ đang suy nghĩ có cần đi xem tình hình vực sâu hay không.

Thì có tiếng bước chân vang lên, xuất hiện trước mặt bọn họ là một người mà bọn họ không ngờ tới.

Hoàng Tuyền Lưu cõng Phương Cảnh Tân già nua trên lưng, đang đi về phía bên này.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.