Đương nhiên người đến là Cố Phương, nàng dùng Điểu Kinh Tâm để chặn đứng Quan Thương Hải, Hoa Tiên Lệ xông vào trong cơ thể nó. Có điều, cú tấn công này không hề đâm rách hoàn toàn cơ thể của Nha Giác, bởi vì nó đoán được có người muốn tấn công mình, nên đã dùng pháp lực chặn kiếm, ngăn bước tấn công tiếp theo của Cố Phương làm tổn thương đến mình.
Thạch Đông Lâm nhìn Cố Phương, gã không hề ngạc nhiên vì chuyện thành ra thế này.
“Huynh không thể động vào bọn họ.” Cố Phương nói.
Nha Giác nhìn xuống dưới, cánh tay trống rỗng chặt xuống Hoa Tiên Lệ, nó muốn bẻ gãy thanh kiếm này.
Cố Phương cảm nhận được dự định của nó, đã rút Hoa Tiên Lệ ra trước một bước.
“Không ngờ ngươi dám làm ta bị thương!” Nha Giác tức giận dùng Quan Thương Hải chém tới.
Cố Phương nhắm chuẩn động tác của nó, kiếm thế của Điểu Kinh Tâm và Quan Thương Hải giống nhau, từ mềm thành cứng. Sau đó, Điểu Kinh Tâm tiếp tục quấn lấy Quan Thương Hải, tay Cố Phương chuyển động, Điểu Kinh Tâm mang theo Quan Thương Hải không ngừng di chuyển về trước, buộc Nha Giác phải lùi về sau.
“Chạy đi!” Cố Phương nói với A Nhị và Thanh Lan.
A Nhị vội vàng ôm Thanh Lan thương tích đầy mình chạy đi, hắn ta không kịp nói gì đã rời khỏi chiến trường.
“Tiểu Phương.” Thanh Lan nằm trong lòng A Nhị, nàng giãy giụa ló đầu ra, gọi Cố Phương bằng giọng nói yếu ớt.
Trước kia ở Phục Hy viện, Thanh Lan thường xuyên tìm Cố Phương chơi. Từ sau khi Cố Phương không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-su-huynh-chi-biet-soi-guong-trang-diem/1189643/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.