Chưa tới mấy ngày Phương Cảnh Tân đã về đến Phục Hy viện, người đứng trước cửa đón ông là Hạ Trường Sinh.
Khuôn mặt của Hạ Trường Sinh không chút biểu cảm, phe phẩy cây quạt. Đệ tử trực ban gác cổng hôm nay thỉnh thoảng lại liếc nhìn Hạ Trường Sinh, hết sức lo sợ.
“Đại sư huynh, huynh ngồi không?” Đệ tử trực ban đau lòng nhìn chiếc ghế của mình chuẩn bị nhường cho người khác.
“Không cần đâu, bao nhiêu năm nay, chiếc ghế trước cửa này không biết đã có bao nhiêu người ngồi rồi, ta sẽ không dùng đâu.” Hạ Trường Sinh lập tức từ chối.
“Ồ.” Nhưng Hạ Trường Sinh đứng ở bên cạnh rất dễ khiến người ta ngồi không yên.
“Trà thì sao?”
“Không khát.”
“Chưởng môn đâu?”
“Tên xấu xa đang bận.”
Đệ tử gác cổng nghe thấy Hạ Trường Sinh gọi Lâm Kiến là tên xấu xa thì to gan hỏi: “Chưởng môn đắc tội với huynh rồi?”
“Hừ.” Hạ Trường Sinh quạt mạnh.
Xem ra đúng là vậy rồi.
Đệ tử nói: “Không trách Chưởng môn được. Đại sư huynh, huynh cũng dễ đắc tội quá rồi.”
Bỗng nhiên Hạ Trường Sinh gấp quạt lại.
Đệ tử run cầm cập.
“Trường Sinh.” Phương Cảnh Tân lên tiếng, giúp đệ tử phá giải nguy hiểm.
Hạ Trường Sinh đã biết Phương Cảnh Tân trở về từ lâu rồi, hắn lại mở quạt ra, che đi nửa khuôn mặt của mình, ánh mắt trôi lơ lửng.
“Con đừng suốt ngày bắt nạt các đệ tử.” Phương Cảnh Tân bất lực đi qua.
“Còn không vì đám người già các ngài chọc con tức giận à.” Hạ Trường Sinh giơ quạt lên uy hiếp.
Đệ tử lập tức rời khỏi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-su-huynh-chi-biet-soi-guong-trang-diem/1189648/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.