Còn một khoảng thời gian nữa mới đến lúc Lâm Kiến xuất quan, do đó Hạ Trường Sinh quyết định xuống núi đi dạo.
Hắn không hề đi quá xa, chỉ làm những việc trừ ma đơn giản ở gần đấy. Nhưng so với trước đây, cho dù là người hay ma đều ít hơn rất nhiều.
Vào lúc những yêu ma quỷ quái chưa làm ra việc tổn thương đến con người, thề rằng sau này sẽ không tùy ý quấy rối thôn xóm, Hạ Trường Sinh đều tha cho bọn chúng.
Có lẽ vì thái độ này của Hạ Trường Sinh, mà một số yêu ma to gan, lén lén lút lút đi theo sau hắn.
Hạ Trường Sinh phát hiện có yêu ma theo đuôi thì cau mày, quay đầu lại.
Mặc dù hắn không có ý định giết nó, nhưng sát khí trên người vẫn khiến người ta sợ hãi.
Đám yêu ma lập tức trốn đi.
Hạ Trường Sinh tiếp tục đi về phía trước.
Phía trước là quán trà có thể nghỉ ngơi.
Ghế bám bụi khiến Hạ Trường Sinh vô cùng ghét bỏ.
“Ông chủ, lau ghế.” Hạ Trường Sinh đi vào trong tiệm la lên.
“Đợi chút!” Dường như ông chủ đang có việc.
Vào lúc Hạ Trường Sinh than ngắn thở dài thì có một ông già trông vô cùng thấp bé đi ra từ bụi cỏ.
Yêu quái.
Hạ Trường Sinh bĩu môi.
Yêu quái kia chủ động giúp Hạ Trường Sinh lau ghế, sau đó đứng bên cạnh nhìn hắn.
Hạ Trường Sinh miễn cưỡng ngồi xuống.
Sau khi hắn ngồi xuống, lại có một con yêu quái khác xuất hiện giúp hắn rót nước.
“Phù, hơi nóng.” Hạ Trường Sinh lấy khăn tay ra, lau mồ hôi trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-su-huynh-chi-biet-soi-guong-trang-diem/1189651/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.