Lúc Đường Trĩ nhìn thấy bảng hiệu Phục Hy viện, cuối cùng hắn ta cũng biết cái gì gọi là cảm động đến nỗi rơi nước mắt.
“Không ngờ lại có ngày ta nhớ nhung Phục Hy viện.” Đường Trĩ giơ tay lên lau khóe mắt vốn chẳng hề có nước mắt.
“Rốt cuộc ngươi ở bên đó trải qua cuộc sống thế nào vậy?” Hạ Trường Sinh nhìn thịt thừa trên bụng Đường Trĩ.
Đường Trĩ vươn tay che bụng nhỏ của mình lại, vẻ mặt căm giận.
Ghê tởm, chẳng trách thời gian cuối cùng bọn họ đối xử với mình tốt như vậy là để vỗ béo mình, làm người Phục Hy viện cảm thấy bọn họ không ngược đãi mình chứ gì! Thật mưu mô xảo trá.
“Dù không biết Đường Trĩ sư huynh hiện giờ đang nghĩ gì, nhưng chắc chắn lý do huynh tìm được sẽ không ra làm sao cả.” Lâm Kiến đi ra khỏi xe.
Ba người xuống xe ngựa, cổng Phục Hy viện vẫn hoàn toàn yên tĩnh như lúc trước.
Trừ đệ tử canh cửa trực ban đang nhàm chán đập ruồi, hoàn toàn không xảy ra gì cả.
“Lâm Kiến.” Đường Trĩ gọi đích danh.
Lâm Kiến nhíu mày nói với Đường Trĩ: “Ta thông cảm lúc trước huynh rời khỏi Phục Hy viện nhiều năm, không rõ tình hình, nhưng mà bây giờ có lẽ huynh nên gọi ta là Chưởng môn.”
“Aaa, Chưởng môn, cầm cây quạt giúp ta một chút.” Đường Trĩ chưa đáp lời thì Hạ Trường Sinh đã mở miệng nói trước: “Khuyên tai và tóc ta mắc vào nhau rồi.”
“Sao huynh cứ luống cuống tay chân.” Lâm Kiến cưng chiều nói rồi gỡ tóc Hạ Trường Sinh ra khỏi khuyên tai.
Đường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-su-huynh-chi-biet-soi-guong-trang-diem/1189656/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.