Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.
Người duy nhất có động tác là Hạ Trường Sinh, hai tay hắn cầm quạt che mặt mình, chỉ để lại đôi mắt liên tục chớp chớp.
Cuối cùng hắn buông một tay xuống, một tay cầm quạt phe phẩy.
Mọi người cùng nhìn chằm chằm hắn.
Hạ Trường Sinh nhịn một hồi lâu, cuối cùng nghẹn ra một câu.
“Ngươi cảm thấy có hợp lý không?” Hạ Trường Sinh cất quạt, thoải mái hỏi.
“Rất hợp lý, ngươi vạch trần gã là con rối, gã vạch trần ngươi là hung thú.” Đông Phương Tố Quang đáp lời.
“Ta không hỏi cái này.” Hạ Trường Sinh cảm thấy năng lực phân tích của cậu ta chẳng ra làm sao.
Đông Phương Tố Quang cười.
Hạ Trường Sinh bỗng không phản bác được.
“Ta không phải.” Hắn bĩu môi thì thầm.
Đông Phương Tố Quang vốn chỉ nửa tin nửa ngờ, nhưng phản ứng của Hạ Trường Sinh gần như cho cậu ta một quả tạ hàng thật.
“Trường Sinh Quân.” Đông Phương Tố Quang lấy ra hạt châu thứ hai.
Cậu ta vốn muốn độc chiếm hạt châu này, nhưng bởi tình hình quá thú vị nên hắn bóp hạt châu thành hình dạng và công dụng khác, ném nó vào người con rối.
“Có phải hay không thì để sự thật lên tiếng đi.”
Thạch Đông Lâm trước mặt Hạ Trường Sinh lập tức vỡ thành từng mảnh, từng đoạn cơ thể rơi trên nóc nhà, Quan Thương Hải cũng hóa thành một khúc gỗ.
Hạ Trường Sinh cảm thấy có trá, lập tức lùi lại.
Nhưng tốc độ của hắn không nhanh bằng tốc độ gỗ phồng lên.
Hạ Trường Sinh chỉ thấy trước mắt xuất hiện một mảng bóng tối khổng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-su-huynh-chi-biet-soi-guong-trang-diem/1189660/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.